Rốt cuộc, Hoắc Cao Lãng cũng một lần nữa quay lại nhìn cô, nhìn vào ánh mắt lạnh lùng gần như không có chút tình cảm nào của anh ở khoảng cách gần.
Nụ cười trên mặt cô cũng nhạt dần theo vẻ lạnh lùng xa cách của anh, cuối cùng như đọc ra điều gì đó trong đôi mắt sâu thẳm của anh, cánh môi cô run lên: "Anh,... Tại sao lại nhìn em như vậy?"
Ánh mắt Hoắc Cao Lãng nặng nề nhìn cô: "Tôi nên nhìn em thế nào đây?"
Lạc Hiểu Nhiên ngừng nói trong chốc lát: "Anh đang không vui sao?. Như vậy đi, em không làm phiền anh nữa, khi nào anh thoải mái, chúng ta bình tĩnh nói chuyện một lần".
- "Lạc Hiểu Nhiên". Giọng nói trầm ấm lành lạnh của anh truyền vào tai cô: "tôi đang rất bình tĩnh, bây giờ cô muốn nói, thì nói luôn một lần đi".
Trong căn phòng lớn như thế, ánh đèn mờ chiếu xuống một chỗ, những hạt bụi trong suốt bay lơ lửng trong không khí. Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ duy nhất có tiếng nói mạnh mẽ lạnh thấu xương của Hoắc Cao Lãng.
Ánh mắt Lạc Hiểu Nhiên bỗng sững lại.
Tôi và cô?
Hoắc Cao Lãng lạnh nhạt nhìn cô: "Không cần ngạc nhiên như vậy, chẳng phải ban đầu cũng là như vậy sao?. Lúc đó tôi thấy cô rất thoải mái".
Trong phòng yên lặng đến đáng sợ.
Hoắc Cao Lãng thế này, anh thế này... khiến cô có loại cảm giác khó hiểu.
Cộng thêm lời nói của anh, cả người cô như bị giội một chậu nước lạnh, toàn thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-anh-o-kiep-sau/3617010/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.