Hoắc Cao Lãng đau lòng, đưa tay kéo chăn ra nhưng đã bị cô ghìm chặt lại, anh đưa tay lần nữa kiên quyết kéo ra, lần này anh thấy mặt cô đã đầy nước mắt, lòng anh đau như cắt: " Hiểu Nhiên, em đừng như vậy, anh không chịu nổi"
Lạc Hiểu Nhiên nhìn Hoắc Cao Lãng rõ ràng ngồi ở trước mặt, ngay cả tiếng hơi thở cũng rõ ràng, tim đập cũng rất rõ ràng. Tại sao mọi thứ lại rõ ràng như vậy.
Từ trong đầu cô như có một giọng nói đang lớn tiếng với cô, Lạc Hiểu Nhiên, cô rất rõ ràng bây giờ cô đang tỉnh, đây không phải là mơ, cô thật sự mất đi cục cưng của mình.
Lạc Hiểu Nhiên hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, cũng không khỏi đưa tay bịt kín hai tai.
Trái tim cô co quắp kịch liệt, có một loại đau đớn chết lặng xâm chiếm lấy tâm hồn cô, không cách nào ngừng được. Toàn thân cô đau nhức, cả người đều khó chịu, thân thể có một bộ phận nào đó bị bỏ đi, cô mất đi cái gì chỉ có chính cô là rõ nhất, rất đau đớn khó chịu nhưng lại không có cách nào ngăn chặn được...
Hoắc Cao Lãng trước giờ không sợ gì, chỉ sợ đối mặt với Lạc Hiểu Nhiên như lúc này.
- " Bà xã, là anh không tốt, anh không bảo vệ tốt cho em và con. Cục cưng chắc chắn sẽ rất oán giận anh, nhưng cục cưng tuyệt đối sẽ không oán giận em, bởi vì con biết được em đã ra sức bảo vệ con thật tốt mà. Bà xã, em đã làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-anh-o-kiep-sau/3617006/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.