Hoắc Cao Lãng đều biết rõ khó khăn trước mắt mà anh phải đối đầu. Có một số chuyện anh có thể giải quyết được, nhưng có một số chuyện anh hoàn toàn bất lực.
Hoàn toàn bất lực.
Đúng vậy, cho dù anh gần như là một người đàn ông có thể hô mưa gọi gió, nhưng có những lúc không thể làm gì được.
Nếu như anh cứ mặc kệ chỉ để cô ở bên cạnh mà không có một cái gì đó là an toàn. Nếu như anh cứ tiếp tục không có bất cứ hành động gì, đến lúc đó cô sẽ hoàn toàn bị đẩy ra khỏi anh.
Cánh môi mỏng của Hoắc Cao Lãng trùn xuống, ngón tay thon dài gẩy gẩy tàn thuốc, nhìn bề ngoài có vẻ bình tĩnh nhưng trong con ngươi là một loạt cảm xúc lẫn lộn nhìn về phía trước.
Mặc dù biết rằng, kết cục của việc tự mình âm thầm đăng kí với cô có thể dẫn theo hàng loạt phản ứng quyết liệt.
Đến lúc đó, Hoắc thị, còn có những người luôn âm thầm trực chờ Hoắc thị, nhất định sẽ có người làm ầm lên.
Nhưng, chuyện làm ăn, danh lợi, quyền thế những thứ anh đã từng coi trọng hơn bất cứ thứ gì khác. Bây giờ nghĩ tới, cũng chỉ có vậy mà thôi.
Anh muốn bảo vệ cô, bảo vệ đứa con chỉ thuộc về hai người còn đang nằm trong bụng cô, anh rất muốn cho cô một ngôi nhà hoàn chỉnh.
Hoắc Cao Lãng hút một hơi thuốc, nhả làn khói ra anh mới chậm rãi: " Tôi biết chứ, nhưng tôi không thể làm gì khác hơn." Ngưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-anh-o-kiep-sau/3616994/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.