Lúc Thẩm Thành Lượng uống say,Chu Vũ Khiết vẫn còn có hứng muốn chơi oẳn tù tì với anh,Chu Hải Mạn chỉ còn cách kéo cô ra khỏi người của Thẩm Thành Lượng, dìu cô ra hướng cửa,”Cô, chúng ta về nhà thôi, ngoan nào”
“Không, cô còn muốn uống, uống tiếp nữa. Anh kia, chúng ta uống tiếp nào-sao anh ngủ say rồi? Dậy uống tiếp nào.”
Chu Hải Mạn nhìn qua Tiết Thiệu Luân,Tiết Thiệu Luân nhún vai một cách bất lực,” tôi đưa hai người về, xe tôi ngay bên ngoài.”
Chu Hải Mạn vừa kéo Chu Vũ Khiết, dùng sức cơ thể mình đỡ cô ấy, “Không cần đâu, tôi ngồi taxi được rồi.” Sức cô ấy lớn thật, dìu Chu Vũ Khiết giống như bế một con thỏ con vậy.
Tiết Thiệu Luân dìu Thẩm Thành Lượng, anh ấy sớm đã ngủ một cách say sưa, mặc cho Tiết Thiệu Luân dìu đi.
“Vừa nãy anh cũng uống rượu, khôngthể lái xe nữa, đi taxi tốt hơn.”Chu Hải Mạn quay đầu lại nói tiếp.” Về nói với anh Thẩm, anh ấy cứ uống say như vậy không phải cách tốt.”
Tiết Thiệu Luân gật đầu, “Ừ, tôi đi taxi, thế cô về cẩn thận.”
Chu Hải Mạn đem Chu Vũ Khiết lên xe,bản thân mìnhngồi ngay cạnh cô ấy, Chu Vũ Khiết vẫn đang kêu tôi muốn uống nữa,uống nữa, Chu Hải Mạn chỉ còn cách hứa với cô, về nhà lại uống tiếp.
Tiết Thiệu Luân cười nhìn hai cô cháu, bình thường là cô chăm sóc cháu, nhưng ở đây thì hoàn toàn ngược lại, lúc này Chu Vũ Khiết thật giống như một đứa trẻ đòi ăn kẹo.
Cô ấy lại quay đầu lại nhắc nhở Tiết Thiệu Luân lần nữa, “Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-tieu-thu-mat-than/46560/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.