*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
ta chuyên cần chưa nè
Nhận được điện thoại của Tiết Thiệu Luân, Chu Hải Mạn rất bất ngờ, bởi vì cô đã bỏ quên anh ở chín tầng mây rồi, cho dù anh có khuôn mặt ưa nhìn đi nữa.
“Hi---- Thật ra cũng không có chuyện gì, tôi chỉ muốn trịnh trọng nhận lỗi với cô.”
“Ồ, anh lần trước không phải xin lỗi rồi sao? Vậy không có gì thì tôi ngắt đây.” Chu Hải Mạn, một bụng tâm tư đấu tranh với rau xanh cơm trắng trước mặt, chậm rãi muốn kết thúc cuộc gọi này.
“Này, đừng----” Anh “bụp” một tiếng từ sofa đứng phắt dậy.
“Anh muốn làm gì?” Giọng của cô cũng cao lên một phần, trở nên cảnh giác hơn.
“Bịch-----” Thẩm Thành Lượng vì động tác bất ngờ của anh mà ngãtừ sofa xuống sàn nhà.
Chu Hải Mạn nghe thấy động tĩnh bên đó, hỏi: “Sao thế?”
“A, không có gì, con chó nhà tôi trượt ngã, tôi vừa đỡ nó dậy.”
Chu Hải Mạn không kìm được chau mày, chó bốn chân mà cũng trượt ngã được, sàn nhà thế nào vậy, sân trượt băng chăng?
“Quá không cẩn thận rồi.”
“Đúng thế.” Tiết Thiệu Luân linh hoạt tránh được cú đấm của Thẩm Thành Lượng, “Tôi đã dặn dò nó rồi, bảo nó cẩn thận một chút.”
“Chó nhà anh Tiết đúng là khác biệt, tiếng người mà cũng hiểu được.”
“Nó đâu có hiểu tiếng người?” Tiết Thiệu Luân thuận miệng đáp một câu.
“Ý? Vậy nhất định là anh Tiết hiểu biết sâu rộng, biết nói tiếng chó.”
“=
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-tieu-thu-mat-than/46553/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.