Chương trước
Chương sau
Cuối cùng Cố Đức Thọ bị bảo vệ ném ra ngoài, Trang Nại Nại gọi điện cho Cố Tinh Hào, cậu ta chẳng nói hai lời liền chạy tới đưa bố mình đi.

Trước khi đi, Tiêu Khải còn cảnh cáo: “Về sau tôi mà còn nhìn thấy tên khốn này một lần nữa thì đừng trách lão già này không khách khí!”

Từ khi biết rõ chuyện đổi con năm đó thì Cố Tinh Hào luôn có cảm giác áy áy đối với Trang Nại Nại, cậu ta cắn răng không nói gì mà chỉ nhìn về phía Trang Nại Nại, thấy cô gật đầu với mình mới cõng Cố Đức Thọ đi ra ngoài.

Trang Nại Nại nhìn bóng lưng của Cố Tinh Hào, bất giác cô có cảm giác hình như cậu ta đã cao hơn, lưng cũng rộng hơn trước đây rất nhiều.

Đúng vậy, Cố Tinh Hào đã trưởng thành. Cậu ta đã có thể gánh vác trách nhiệm của một gia đình. Nhưng có một người bố như Cố Đức Thọ, lại thêm một cô em gái như Cố Tinh San, e rằng cuộc sống sau này của cậu ta cũng không tốt đẹp cho lắm.

***

Cố Đức Thọ đi rồi, Thôi Tinh Tước do dự một chút cuối cùng vẫn ở lại. Trang Nại Nại đỡ Tiêu Khải ngồi xuống ghế. Vừa rồi Tiêu Khải có hơi kích động, nên giờ cả người vẫn run rẩy, đứng không vững, thở dốc từng cơn. Điều này khiến Trang Nại Nại cảm nhận được Tiêu Khải đã là một người rất già, không còn là ông lão khiến người ta chán ghét nữa.

Cô rót cho ông một ly nước.

Tiêu Khải nhìn Thôi Tinh Tước rồi thở dài, nói: “Cậu đừng nên vội vàng, con bé vừa mới về, vẫn đang bị những chuyện trước kia làm cho trái tim nguội lạnh, không có khả năng hồi phục nhanh như vậy.”

Thôi Tinh Tước thở dài, gật đầu: “Chú cứ yên tâm đi, cháu biết phải làm thế nào mà. Sức khỏe của Mộ Thanh không được tốt, kể cả cô ấy không chấp nhận cháu thì có làm anh trai cháu vẫn bảo vệ cô ấy thôi.”

Tiêu Khải nghe vậy thì gật đầu, “Trong số mấy người trước đây chỉ có cháu là lông bông nhất nên chú không thích cháu nhất, không ngờ, cuối cùng lại là cháu...”

Ông nói đến đây rồi không nói tiếp nữa.

Thôi Tinh Tước cúi đầu cười.

Trang Nại Nại đột nhiên không hiểu ý hai người.

Cô luôn cảm giác Thôi Tinh Tước và mẹ của cô đã từng có một đoạn tình cảm đau đớn sâu đậm. Cô đỡ Tiêu Khải lên lầu, đưa ông vào phòng ngủ nghỉ ngơi, tiếp đó lại mời bác sĩ gia đình đến trông nom rồi mới tiễn Thôi Tinh Tước rời đi.

Hai người đi tới cửa, Thôi Tinh Tước bỗng nghiêng đầu nhìn Trang Nại Nại: “Cháu có muốn nghe chuyện xưa của chúng ta không?”

Mặc dù biết mình tò mò về chuyện tình của mẹ là không tốt, thế nhưng cô vẫn gật đầu.

Hai người ngồi trong chòi nghỉ mát, Thôi Tinh Tước có chút ngẩn ngơ.

Trang Nại Nại biết Thôi Tinh Tước đang không biết bắt đầu từ đâu, vì thế bèn mở lời: “Vừa nãy ông nội có nói là mấy người các chú... mấy người này là chỉ người nào vậy ạ?”

“Nhà họ Tiêu con một mấy đời, đến đời ông nội cháu thì không có con trai, chỉ có một mình Mộ Thanh là con gái.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.