Đứa bé đã hơn tám tháng nhưng ngay cả biệt danh cũng không có, đây chính là sơ sót của cô.
Cô đưa bát bột cho điều dưỡng bên cạnh, nhờ cô đút cho Bé Lười, bé con thấy cô muốn rời đi liền kêu a a.
Trang Nại Nại nghe mà đau lòng nhưng vẫn dằn lòng đi tới bên cạnh Đinh Mộng Á, nhận lấy bát bột trong tay bà: “Nào, Bé Nháo, chúng ta ăn thôi nào!”
Tính cách của cu lớn hoạt bát, sểnh ra một chút là bò tớ bò lui, gọi là Bé Nháo quá hợp.
Bé Nháo nghe vậy thì hai mắt sáng bừng, bình thường khi người khác bón cho bé ăn đều vật vã không thôi, thế nhưng lần này bé con lại ngoan ngoãn ngồi trên ghế, há miệng với Trang Nại Nại: “A ~”
Trang Nại Nại thấy cảnh này lại càng đau lòng.
Chơi đùa với hai đứa bé một hồi, tụi nhỏ đã bắt đầu ngáp. Bé Lười rất nhanh đã đi ngủ nhưng hôm nay Bé Nháo lại hưng phấn một kì lạ, cứ bám theo Trang Nại Nại, cái tay nhỏ còn đưa ra bóp mặt mẹ mình.
Trang Nại Nại bị bóp đau liền kêu một tiếng, Bé Nháo nghe vậy lập tức bật cười khanh khách. Mọi mệt mỏi của Trang Nại Nại dường như bay mất theo tiếng cười của con. Vất vả lắm Bé Nháo cũng đi ngủ, muộn hơn một tiếng so với bình thường.
Trang Nại Nại từ phòng trẻ em đi xuống.
Dưới lầu Đinh Mộng Á đang bưng cơm tối từ trong bếp đi ra, bà vẫy tay với Trang Nại Nại: “Nại Nại, tới ăn cơm với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/3126428/chuong-1092.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.