Ăn cơm xong, Trang Nại Nại quay về nhà họ Tiêu, buổi tối nằm trên giường vẫn không thể yên lòng. Cô cầm di động lên gửi tin nhắn cho Tư Chính Đình.
[Anh đi đâu thế?]
Nhưng Tư Chính Đình không trả lời lại cô.
Trang Nại Nại nhíu mày, gửi tin nhắn cho Từ Đại Chí.
[Anh đang ở đâu?]
Từ Đại Chí cũng không để ý đến cô.
Trước giờ Tư Chính Đình làm việc đều rất đáng tin, nhưng vì sao lần này lại đột nhiên biến mất?
Trang Nại Nại càng nghĩ càng thấy lo lắng nên ngủ không yên giấc, cô đứng lên đi ra ngoài, lúc đi tới cửa lại nghe thấy phòng cách vách truyền đến những âm thành kì lạ.
Đó là phòng của mẹ.
Trang Nại Nại vội vàng chạy sang rồi gõ cửa.
Tiếng động bên trong lập tức ngưng lại, thế nhưng cô vẫn cảm thấy bất an nên vẫn gõ cửa. Bên trong vang lên giọng khàn khàn của Tiêu Mộ Thanh, nghe giống như vừa mới tỉnh ngủ: “Ai đấy?”
“Mẹ sao thế?” Động tác gõ cửa của Trang Nại Nại càng dồn dập hơn.
“Sao là sao? Mẹ đang ngủ mà, chẳng lẽ mẹ mới nói mơ sao? Con có việc gì không? Không có chuyện gì đâu, mẹ không muốn xuống giường mở cửa đâu, lạnh lắm.”
Trang Nại Nại cắn môi: “Con nhớ mẹ, muốn ngủ chung với mẹ.”
“Aiz, đứa bé này, mẹ đang ngủ mà, đừng làm nũng nữa, ngày mai rồi nói.”
Thế nhưng Trang Nại Nại càng cảm thấy bất an, cô gõ mạnh cửa, “Mẹ! Mẹ mở cửa đi mà!”
“Mẹ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/3126426/chuong-1093.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.