Tiêu Khải nhìn chằm chằm hai đứa bé, ánh mắt chăm chú như sói nhìn thấy thức ăn. Nhưng khi thấy Trang Nại Nại nhìn mình, ông bèn ho khan một tiếng, rồi nhìn thẳng ra phía trước chứ không nhìn ra cửa nữa.
Nếu không phải Trang Nại Nại thấy được sự chờ mong trong mắt ông thì e rằng cô sẽ thật sự nghĩ rằng ông cụ không có hứng thú với hai đứa bé.
Trang Nại Nại bước lên ôm Bé Nháo.
Đi tới một chỗ lạ, Bé Nháo vô cùng hiếu kỳ, thò đầu ra nhìn xung quanh. Sau khi được cởi áo khoác ra, bé bắt đầu vui vẻ chơi đùa.
Bây giờ bé đã được mười một tháng tuổi, có thể tự mình vịn vào ghế sofa tập đi. Vì vậy bé bò lại ghế sofa, bám vào ghế, đứng dậy.
Tiêu Khải thấy thằng bé dò dẫm đứng dậy thì hơi lo lắng. Sau đó, ông lại thấy thằng bé nhìn chằm chằm vào đĩa táo đặt trên bàn, rồi bất thình lình xoay người nhào về phía cái bàn.
Hành động của thằng bé dọa mọi người giật mình. Tiêu Khải không nhịn được mà giơ tay ra định đỡ lấy. Nhưng thằng bé đã tự mình đứng vững được, sau đó cười rộ lên.
Tiêu Khải không hề thay đổi sắc mặt mà rút tay lại.
Bé Nháo cầm quả táo bằng hai tay, cắn một miếng, rồi bỏ quả táo xuống, cầm quả táo khác lên, lại cắn một miếng, rồi lại bỏ xuống, sau đó tiếp tục cầm quả táo khác…
Trang Nại Nại dở khóc dở cười đi tới cầm đĩa táo, nói với Bé Nháo: “Nháo à, con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/3126352/chuong-1134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.