Tiêu Khải nện mạnh cây quải trượng xuống đất, “Các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn cần tôi phải lo bữa tối cho các người nữa sao?”
Đám cổ đông nghe vậy liền vội vàng chạy mất dép.
Đợi bọn họ đi rồi, Tiêu Thái Bạch mới đứng dậy cúi chào Tiêu Khải, “Ông nội, cháu cũng về đây.”
“Đợi đã.”
Tiêu Thái Bạch khó hiểu nhìn ông. Tiêu Khải đứng dậy, đi đến trước mặt cô ta, “Cháu còn nhớ ta đã từng nói gì không?”
“Cháu…”
“Bốp!”
Tiêu Khải vung tay giáng cho Tiêu Thái Bạch một cú tát thật mạnh.
“Ông nội, ông… ông đánh cháu?” Tiêu Thái Bạch khiếp sợ nhìn Tiêu Khải.
“Từ trước đến nay, ta chưa từng đánh cháu lần nào. Nhưng cháu càng lúc càng quá đáng, khiến lòng ta lạnh giá!”
“Chuyện này không phải cháu làm, cháu…”
“Có phải cháu hay không thì trong lòng mọi người đều hiểu. Tiêu Thái Bạch, đừng nghĩ sự tha thứ của ta là nhu nhược. Ở đây là trong nước, không phải nước ngoài, cũng không phải là Hoàng Gia Thịnh Thế mà mẹ con các cháu có thể một tay che trời! Cháu khiến ta quá thất vọng! Nếu về sau còn xảy ra chuyện thế này, cháu biết ta sẽ làm thế nào rồi đấy!”
Tiêu Khải nói xong thì liền đi thẳng lên thư phòng. Tiêu Thái Bạch đứng chôn chân tại chỗ, nhìn đăm đăm theo bóng lưng của ông với ánh mắt lạnh lẽo tột độ.
Lão già chết tiệt này dám đánh cô!
Ngày hôm sau, Hoàng Gia Thịnh Thế tổ chức một buổi họp báo để lên tiếng về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/3126335/chuong-1141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.