Hiệu quả cách âm của nhà họ Tiêu rất tốt, nhưng dù thế thì trong bóng đêm yên tĩnh, tất cả âm thanh đều trở nên rõ rệt hơn, vì thế mọi người đều nghe thấy tiếng động này.
Trang Nại Nại ngồi bật dậy, hoảng sợ nhìn ra ngoài. Cô dỏng tai lắng nghe thì thấy tiếng động này hình như truyền đến từ bên trái phòng cô.
Bên trái... chẳng phải là phòng mẹ cô sao?
Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng. Cô còn chưa kịp hoàn hồn, đã thấy Tư Chính Đình ngồi bật dậy, chạy vội ra cửa.
Đến thời điểm này thì còn gì phải kiêng dè nữa, Trang Nại Nại không kịp khoác thêm áo, vội vàng chạy theo anh.
Sang đến phòng Tiêu Mộ Thanh, Trang Nại Nại đang định gõ cửa thì Tư Chính Đình lại như thể đã biết chuyện gì đó, lập tức giơ chân đạp mạnh vào cửa phòng.
Trang Nại Nại giật mình vì hành động của anh, nhưng vẫn chạy vào theo anh. Cô bật đèn phòng lên, mẹ cô đã ngã sõng soài dưới đất, nhắm mắt bất tỉnh. Mặt bà cắt không còn giọt máu, môi tím tái, ngực không hề phập phồng…
Khuôn ngực mẹ cô không hề phập phồng lên xuống, cứ như là đã...
Trang Nại Nại không dám nghĩ tiếp nữa, chỉ biết đứng ngây ra. Tư Chính Đình chạy đến đỡ Tiêu Mộ Thanh dậy, bình tĩnh nói với Trang Nại Nại: “Nại Nại, mau gọi 120!”
120... 120! Đúng, gọi 120!
Trang Nại Nại cảm thấy trước mắt như nhòe đi, ngón tay cô run run bấm điện thoại, nhưng bấm mãi không được. Cô cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/3126271/chuong-1173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.