Tư Tĩnh Ngọc hỏi bằng giọng cực kỳ lý trí: “Hai người đang ở đâu?”
Hai người…
Bọn họ?
Cô ta cố nén nước mắt đang rơi như mưa, ép mình tỉnh táo, “Cô hỏi làm gì?”
Tư Tĩnh Ngọc đưa đôi mắt như chết lặng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, “Bạch Nguyệt, chẳng phải tin nhắn hôm nay là do cô gửi tới sao?”
“Cô nói cái gì? Tin nhắn gì? Cẩm Ngôn, anh gửi tin nhắn cho Tĩnh Ngọc sao?”
Tư Tĩnh Ngọc không nghe thấy tiếng Thi Cẩm Ngôn trả lời, chỉ nghe Bạch Nguyệt nói tiếp, “Đâu có, Cẩm Ngôn nói không gửi tin nhắn cho cô. Hôm nay cô đến Hoàng Đình Thế Kỷ làm gì? Chẳng lẽ cô cho người theo dõi Cẩm Ngôn?”
Tiếng “Cẩm Ngôn” của cô ta ngọt lịm, hạnh phúc, nhưng lại chẳng khác gì con dao cứa từng nhát vào tim Tư Tĩnh Ngọc.
E là lúc thời gian của bọn họ thân mật nhất, hòa thuận nhất, cô cũng chưa từng dám gọi anh như vậy.
Người đàn ông này, từ lâu đã không còn là của cô nữa rồi.
Không, anh chưa bao giờ là của cô. Là cô đã ôm hi vọng hão huyền với anh.
Tư Tĩnh Ngọc im lặng một lát rồi hỏi, “Tin nhắn thật sự không phải của cô gửi?”
“Tin nhắn gì? Cô nói rõ ra đi!”
“Không có gì.”
Cô đang định cúp máy thì lại chợt nghe Bạch Nguyệt nói, “Cảm ơn cô đã chăm sóc Tân Tân. Dạo này tôi khá bận, lại còn bị thương, chắc là phải làm phiền cô rồi. Mặt khác, cảm ơn cô dạo này đã phối hợp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/3126099/chuong-1259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.