Thi Cẩm Ngôn còn chưa kịp nói gì thì Diêu Đằng đã tung một cú đấm.
Cuối cùng Thi Cẩm Ngôn bị Diêu Đằng đánh một trận mà không hề đánh trả.
Đêm qua là lần đầu tiên của Tĩnh Ngọc, anh có cảm giác mình đã nợ Diêu Đằng.
Tuy bị đánh đến mặt mũi bầm dập nhưng trong lòng lại thấy vui sướng.
Anh hào hứng chạy tới phòng làm việc của thầy hướng dẫn, nói: “Thầy ơi! Em không học nghiên cứu sinh nữa!”
Thầy hướng dẫn sửng sốt: “Vì sao?"
Thi Cẩm Ngôn mím môi, trên mặt đầy vết thương nhưng trong ánh mắt lẫn khóe môi đều là ý cười, anh nói: “Bởi vì em muốn vì người em yêu mà xây lên một khoảng trời!”
Anh với Tư Tĩnh Ngọc đã đến mức này rồi, muốn học nghiên cứu sinh cũng phải mất hai nắm rưỡi mới có thể đi làm, mà anh không đợi nổi hai năm rưỡi đó.
Anh muốn cầu hôn, muốn xây dựng một tương lai của hai người họ. Anh phải kiếm tiền, nỗ lực kiếm thật nhiều tiền, ít nhất có thể cưới được cô. Trong đời anh, chưa bao giờ lại mong mỏi kiếm tiền như lúc này.
Thầy hướng dẫn nhìn anh: “Cậu điên rồi! Điên rồi!”
Nhưng Thi Cẩm Ngôn lại cười xán lạn bước ra khỏi phòng làm việc, ý định không tìm việc lúc đầu cũng thay đổi.
Anh chỉ có mấy trăm tệ trong người, anh làm việc suốt một tuần, vét sạch gia sản để mua một chiếc nhẫn kim cương, sau đó sung sướng đi tìm cô.
Nhưng khi Thi Cẩm Ngôn gọi điện thì phát hiện đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/3126039/chuong-1287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.