Lúc hai người vừa rơi xuống, Thi Cẩm Ngôn đã nghĩ đến vấn đề này. Nhưng trong hang động không có nước, dù thủy triều dâng thì cũng không ngập nhanh được. Chỉ cần anh gọi điện thoại cầu cứu thì sẽ nhanh chóng có phục vụ tới đây cứu bọn họ, bởi vì khách sạn cách nơi này không xa. Nhưng anh hoàn toàn không ngờ điện thoại sẽ bị hỏng. Dù khách sạn cách đây không xa nhưng nó vẫn có khoảng cách, bọn họ có hô khàn giọng cũng sẽ không có ai nghe thấy.
Cửa động bên trên rất nhỏ, vách động lại trơn, mà Thi Cẩm Ngôn lại không biết bơi, rất có thể bọn họ sẽ chết đuối.
Anh cúi đầu nhìn Tư Tĩnh Ngọc, thấy cô vô cùng bình tĩnh, lại có chút sửng sốt, hỏi: “Tĩnh Ngọc, em có sợ không?”
Tư Tĩnh Ngọc ngửa đầu nhìn anh, “Em không sợ.”
Dứt lời, cô rũ mắt xuống, nếu hỏi trên đời này cô sợ nhất điều gì thì chắc chắn câu trả lời sẽ không phải là sợ chết.
Thậm chí, cô không nhịn được nghĩ, nếu cô và Thi Cẩm Ngôn chết rồi thì có phải sẽ gặp được con của họ không?
Cuộc sống quá mệt mỏi, có Tân Tân chen vào giữa hai người, mà cô lại không làm được chuyện tàn nhẫn. Huống chi, Bạch Nguyệt là mẹ của Tân Tân, chỉ cần có liên hệ máu mủ thì bọn họ sẽ mãi mãi dây dưa với nhau.
Thi Cẩm Ngôn quyết chia tay với Bạch Nguyệt, nhưng anh không ngăn được tình cảm ruột thịt.
Nghĩ tới đây, Tư Tĩnh Ngọc lắc đầu. Rốt cuộc cô đang nghĩ cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/3125937/chuong-1339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.