Lúc này, Thi Cẩm Ngôn lại nói tiếp: “Mẹ, con nghĩ… tuy lúc trước con không biết đến sự tồn tại của Tân Tân, nhưng thằng bé đã được sinh ra trên đời, là ba thằng bé, con có trách nhiệm phải nuôi thằng bé lớn lên thành người. Con có thể… để thằng bé sống cùng ba mẹ con, còn con và Tĩnh Ngọc sẽ sống cuộc sống riêng. Đợi thằng bé lớn lên, con sẽ cho thằng bé 5% cổ phần không ty rồi giảng giải rõ ràng, để nó tự lực cánh sinh.”
Nói xong câu này, trái tim của Thi Cẩm Ngôn cũng đã thắt lại, đau đớn. Để Tân Tân cho ba mẹ nuôi, đây là một việc làm vô trách nhiệm và bất hiếu đến nhường nào. Nhưng anh cũng không thể để Tĩnh Ngọc phải chịu khổ được. Tĩnh Ngọc quả thật đã hi sinh quá nhiều vì anh rồi.
Tuy câu trả lời không đủ thỏa mãn, nhưng Đinh Mộng Á vẫn có thể đặt mình vào hoàn cảnh của Thi Cẩm Ngôn để suy nghĩ. Nó có thể xử lý như vậy đã là rất tốt rồi. Dù sao cũng là cốt nhục của nó, quả thật nó không thể giao Tân Tân lại cho người mẹ không đáng tin kia được.
Đinh Mộng Á thở dài, đứng dậy gật đầu với anh, “Cậu đi trước đi, xử lý chuyện trong nhà cho xong rồi hẵng đến tìm Tĩnh Ngọc.”
Dứt lời, bà đi ra khỏi phòng.
Thi Cẩm Ngôn ngây người nhìn theo bóng lưng của Đinh Mộng Á, rồi mới theo ra ngoài.
Anh vừa đi được mấy bước thì lại nghe tiếng cãi cọ từ cách đó không xa, ngẩng đầu lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/3125908/chuong-1354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.