Đi được một đoạn, Trang Nại Nại lại thấy Thi Cẩm Ngôn xách vali, dắt tay Tân Tân đi ra ngoài.
“Anh… anh Thi, anh…”
Thi Cẩm Ngôn nói với Trang Nại Nại: “Tôi còn có chút việc, đi trước. Đợi đến khi về Bắc Kinh, tôi sẽ tranh thủ chút thời gian mời cô Tư ăn bữa cơm.”
Trang Nại Nại rụt cổ lại, sao cô lại thấy lời này của anh ta lạnh lùng thế nhỉ?
Trang Nại Nại cười nịnh nọt, rồi đi cùng Lâm Hi Nhi ngang qua người anh. Cô có thể cười đùa với bạn cùng lứa như nhóm Tô Ngạn Bân, nhưng chị chồng và anh rể thì…
Cô vẫn luôn nghĩ về bọn họ như phụ huynh trong nhà vậy.
Đi được một đoạn, Trang Nại Nại mới quay lại nhìn Thi Cẩm Ngôn. Tuy anh không quay đầu lại, nhưng Tân Tân thì có. Thấy Trang Nại Nại cũng nhìn, thằng bé bèn cười với cô.
Nhìn Tân Tân, Trang Nại Nại lại không nhịn được mà thở dài. Tân Tân rất đáng yêu, giống Thi Cẩm Ngôn như tạc, khuôn mặt xinh xắn, khiến người khác yêu mến. Thằng bé lại ngoan ngoãn, cũng là một trong số những người anh ít ỏi mà Bé Lười và Bé Nháo không bài xích.
Có lẽ vì đã có con nên Trang Nại Nại cũng mềm lòng. Dù biết Tân Tân là chướng ngại giữa anh rể và chị chồng nhưng cô vẫn không thể ghét thằng bé được.
Trông thấy ánh mắt thương hại của cô Nại Nại, Tân Tân lập tức cảm thấy không thoải mái, bèn ngẩng đầu lên, nói với Thi Cẩm Ngôn:
“Ba, sao chúng ta lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/3125902/chuong-1357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.