Cùng lúc đó, tại một thị trấn ở Mỹ.
Tư Tĩnh Ngọc kích động nắm chặt cổ áo người đối diện: “Anh nói gì? Con tôi không chết? Nó còn sống? Anh nói đi, nó ở đâu rồi? Anh bán nó đi đâu rồi?”
Người kia hoảng sợ, nói một tràng tiếng Anh, nhưng trong lúc cấp bách này Tư Tĩnh Ngọc lại chẳng hiểu gì cả.
Diêu Đằng vội tiến lên, kéo tay cô, “Tĩnh Ngọc, em bình tĩnh lại chút đi, để anh hỏi.”
Từ lần bắt được một trong những tên bắt cóc trẻ con kia, nghe hắn nói con của Tư Tĩnh Ngọc chết rồi, trong lòng Diêu Đằng đã có nghi ngờ. Với trực giác của cảnh sát, anh ta nhạy cảm nhận ra có điều gì đó không đúng nên bèn nhờ bạn bè ở bên này chú ý chuyện này.
Mới đây, cảnh sát ở bên này phá được một đường dây, trong đó có tên này đã khai ra chuyện của Tư Tĩnh Ngọc.
Bạn của Diêu Đằng vội gọi cho anh ta. Diêu Đằng nghe nói con của Tư Tĩnh Ngọc chưa chết thì lập tức báo ngay cho cô biết.
Vì thế hai người vội vàng bay sang Mỹ.
Lúc này Tư Tĩnh Ngọc cảm thấy đầu óc mình trì trệ. Chỉ cần là chuyện liên quan đến con, cô luôn trở nên kém thông minh và quyết đoán.
Con của cô…
Đứa con mà cô có lỗi nhất đời này…
Nước mắt bất giác trào ra, Tư Tĩnh Ngọc cố hít thở sâu mấy hơi, cảm thấy hôm nay là ngày vui sướng nhất trong đời.
Mãi về sau, cô mới hiểu hôm nay chưa là gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/3125898/chuong-1359.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.