Ông bà Thi đi ra, nghe thấy lời cô ta nói thì liền nổi đóa, Bạch Nguyệt này có ý gì đây? Cô ta đang bôi nhọ danh dự con trai họ đấy sao?
Bà Thi liền nói oang oang, “Bạch Nguyệt! Cô nói bậy bạ gì thế hả? Con tôi sao có thể là người như vậy được! Bà thông gia, bà tuyệt đối đừng tin cô ta! Cẩm Ngôn nhà tôi không phải là loại người đó…”
Bà Thi vốn ít học, lúc nóng nảy thì ăn nói cũng lắp bắp, chỉ biết lặp đi lặp lại câu đó.
Bạch Nguyệt lại càng khóc uất ức hơn, vừa khóc vừa ngước lên xem tình hình. Thấy vẻ mặt Đinh Mộng Á sa sầm, cô ta lại càng tỏ vẻ chờ mong. Nói đi, mau nói đi… Nói mấy lời khó nghe vào, nếu có thể đánh nhau thì là tốt nhất!
Cô ta lau nước mắt, rồi nói với bà Thi: “Mẹ, mẹ đã từng nói muốn xem con là con gái mà! Lúc nghỉ hè thời đại học, con thường đến nhà mẹ chơi, mẹ còn nói nhất định phải đối xử tốt với con cơ mà! Sao mẹ lại quên rồi? Mẹ, mẹ con nói nhà mẹ không có con gái nên mẹ rất thích con, mẹ đã quên rồi sao?”
Quả thật bà Thi đã từng nói những lời này.
Lúc lên đại học, Bạch Nguyệt không chỉ xưng là bạn gái của Thi Cẩm Ngôn ở trong trường, sau khi về lại đồn đại khắp nơi là bọn họ đang yêu nhau.
Lúc ấy Thi Cẩm Ngôn ở trong trường làm thuê vào dịp hè, còn Bạch Nguyệt về nhà lại luôn đến nhà họ Thi chơi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/3125872/chuong-1372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.