Từ đó về sau, bà Thi liền hận Bạch Nguyệt thấu xương, không hề thích cô ta nữa. Nếu không phải Bạch Nguyệt dẫn Tân Tân về, e là bà còn chẳng cho cô ta bước chân vào nhà.
Nhưng dù sao bà Thi cũng là người trung thực, không biết nói dối. Nghe Bạch Nguyệt nói thế, bà hoảng hốt nói, “Cô gọi ai là mẹ hả? Ai là mẹ cô? Tôi không phải mẹ cô? Sao da mặt cô lại dày thế chứ? Bà thông gia, bà đừng nghe cô ta nói lung tung. Tôi… lúc ấy chẳng phải tôi bị mỡ heo che mắt rồi sao? Ai mà ngờ cô ta lại như thế. Cô ả này… cô ả này!”
Bạch Nguyệt tiếp tục quan sát Đinh Mộng Á, thấy vẻ mặt bà đã sa sầm đến đáng sợ thì lại càng khóc lóc kêu gào, đổ thêm dầu vào lửa: “Mẹ! Sao mẹ cũng như vậy? Chẳng phải trước đây mẹ còn nói muốn cho Tân Tân một mái nhà sao? Mẹ!”
Nói đến đây, cô ta liền không nói nữa, vì cô ta cảm thấy như thế là đủ rồi.
Sau đó, Bạch Nguyệt lại thấy Đinh Mộng Á hừ lạnh, vẻ mặt lạnh như băng, nhìn sang bà Thi. Ánh mát Bạch Nguyệt sáng lên, đúng, là như thế, tốt nhất là ra tay luôn đi.
Nhưng cô ta lại chợt nghe thấy Đinh Mộng Á nói: “Tôi nói này bà thông gia, mắt nhìn người của bà trước đây đúng là kém quá!”
Bạch Nguyệt nghe thấy thế liền ngây ra như phỗng.
Hả?
Sao mọi chuyện lại phát triển theo hướng lệch lạc thế này?
Đinh Mộng Á là người thế nào chứ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/3125870/chuong-1373.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.