Y tá tháo giường bệnh ra, vội vàng đẩy đi.
Thi Cẩm Ngôn và Tư Tĩnh Ngọc chạy theo sau bọn họ. Lúc giường bệnh sắp được đẩy vào phòng phẫu thuật, phản ứng bệnh của Tân Tân đột nhiên trở nên dữ dội hơn. Thằng bé nắm chặt tay Thi Cẩm Ngôn, “Ba… ba…”
Vì đau đớn nên giọng thằng bé rất nhỏ, chẳng khác gì mèo kêu.
Thi Cẩm Ngôn ngây người, bác sĩ và y tá cũng dừng lại.
Thi Cẩm Ngôn lên tiếng: “Ba đây, sao thế Tân Tân?”
Tân Tân rất khó chịu, giọng nói nức nở: “Ba, liệu con có chết không?”
Thi Cẩm Ngôn chỉ thấy tim như thắt lại. Anh xoa bàn tay bé nhỏ của Tân Tân, lắc đầu: “Không đâu, con chắc chắn sẽ sống, yên tâm đi!”
Tân Tân nghe thế mới gật đầu, rồi nhìn sang Tư Tĩnh Ngọc, khó nhọc cười với cô: “Cô, con không sao đâu, cô đừng khóc, con không đau, thật đó!”
Thằng bé vừa dứt lời, cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng bị khép lại.
Tư Tĩnh Ngọc giơ tay lên sờ má mới phát hiện ra mình quả thật đã khóc. Cô chẳng nói chẳng rằng, kéo áo lau nước mắt. Sau đó, cả hai người đứng trước cửa phòng phẫu thuật, chờ đợi với tâm trạng lo lắng bất an.
Thi Cẩm Ngôn nhìn cửa phòng, môi mím chặt, quai hàm căng ra, ánh mắt thăm thẳm, chẳng biết đang nghĩ gì.
Tư Tĩnh Ngọc nhìn anh mà vô cùng đau lòng, vết bẩn trên người cô còn chưa kịp lau, nhưng vẫn chỉ đứng đó, xót xa trong lòng.
Chẳng biết qua bao lâu, sau lưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/3125722/chuong-1446.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.