Sau đó Tư Tĩnh Ngọc chui vào xe, không đợi Thi Cẩm Ngôn kịp làm gì, cô đã điều kiểu chiếc xe lao đi.
Tạm biệt...
Thi Cẩm Ngôn bị hai chữ này làm cho ngơ ngác, anh ngẩng đầu nhìn hướng cô rời đi, chẳng biết nghĩ tới điều gì mà anh vội vàng leo lên xe chạy theo, mới đi không bao lâu quả nhiên đã thấy xe của cô dừng ngay bên đường.
Dù hiện tại Thi Cẩm Ngôn không xông lên nhưng anh biết nhất định cô đang gục trên tay lái mà khóc...
Hai người họ lúc này ngồi ở hai chiếc xe ở bên đường, sát bên cạnh là một tiệm băng cũ, bên trong đang phát bài “Chúc phúc” của Trương Học Hữu.
Lời ca truyền ra...
Đừng nên hỏi
Đừng nên nói
Tất cả đều chìm hết trong câm lặng
Giờ phút này
Dưới ánh sáng của ngọn nến lung linh
Để chúng ta cùng lặng lẽ hưởng thụ
Đừng phất tay
Đừng quay đầu
Khi anh hát lên bài ca này
Sợ rằng
Chỉ có nước mắt tuôn rơi
...
Tình khó bỏ
Người khó giữ
Sáng nay mỗi người một nơi
Nóng và lạnh
Từng chút dâng lên trong lòng
Nguyện rằng
Em sẽ luôn giữ được nụ cười
Từng mùa xuân hạ thu đông bên em
Tổn thương rồi ly biệt
Biệt ly ngay trước mắt
Chào tạm biệt.
Tạm biệt sẽ không còn xa vời nữa
...
Tiếng ca trầm thấp đầy từ tính khiến người ta có một cảm giác vắng lặng.
Tựa như vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/3125651/chuong-1483.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.