Chương trước
Chương sau
Có người nộp tiền bảo lãnh nên mẹ Thi có thể đi.

Còn Bạch Nguyệt, cô ta ở Bắc Kinh đã nhiều năm nhưng lại không có ai nguyện ý tới nộp tiền bảo lãnh cho cô ta.

Thi Cẩm Ngôn đi rồi, cô ta ngồi cầm điện thoại, không biết phải gọi cho ai.

Ai có thể tới nộp tiền bảo lãnh cho cô ta?

Bóng đêm đen như mực, một mình cô ta ngồi trong đồn cảnh sát.

Cô ta đột nhiên nhớ tới thời đại học, nếu gặp phải tình huống này, chắc chắn Tư Tĩnh Ngọc sẽ ra mặt, nhưng bây giờ...

Bạch Nguyệt cắn môi, suy nghĩ một chút, chỉ có thể gọi điện thoại cho Hoàng Tịnh Tịnh.

Hoàng Tịnh Tịnh nghe Bạch Nguyệt nói xong thì cười lạnh, “Bạch Nguyệt, có phải trong mắt cứ ai cũng là đồ ngu, chỉ có một mình có thông minh không?”

Bạch Nguyệt nghẹn lời.

Hoàng Tịnh Tịnh nói: “Tôi hy vọng cổ có thể ở tù rục xương!”

Dứt lời, Hoàng Tịnh Tịnh tắt luôn điện thoại.

Bạch Nguyệt tức giận thở phì phò.

Con khốn, chờ tao đi ngoài được, tạo sẽ làm mày đẹp mặt!

Khuôn mặt cô ta hiện lên vẻ hung ác, cơ thể căng ra, cảm giác đau rát trên cánh tay truyền đến. Cô ta nhìn thuốc

mỡ của Thi Cẩm Ngôn, bỗng chốc tràn đầy hy vọng. Nhất định là Thi Cẩm Ngôn vẫn xót cô ta, nên mới cho cô ta thuốc mỡ. Cô ta vén áo lên, rồi mở tuýp thuốc mỡ, một mùi hương gay mũi xốc tới.

Bạch Nguyệt nhíu mày, nghĩ thầm quả nhiên là thuốc tốt, chỉ có thuốc tốt mới có mùi khó ngửi như thế. Sau đó, cô ta lấy thuốc mỡ màu đen bôi lên vết bỏng. Cô ta không có suy nghĩ gì nhiều, bởi vì cô ta cảm thấy Thị Cẩm Ngôn không trẻ con đến mức dùng thuốc mỡ đối phó cô ta. Cho nên cô ta bởi một lớp thuốc mỡ dày lên vết bỏng, sau đó lau sạch tay. Bôi thuốc mỡ lên cánh tay này rồi lại bắt đầu bôi thuốc mỡ lên cánh tay kia. Còn chưa bôi thuốc mỡ xong thì trên cánh tay bỗng nhiên có cảm giác nóng hừng hực.

Bạch Nguyệt mở to mắt, đứng phắt dậy!

Cô ta giũ mạnh cánh tay trái, như muốn vứt bỏ hết đau đớn, nhưng càng giũ thì càng thấy đau. Cái loại đau đớn tận xương tủy này kích thích toàn bộ thần kinh, khiến nước mắt của cô ta chảy xuống. Sắc mặt cô ta trắng bệch, mồ hôi lạnh đổ như mưa, hai chân bắt đầu nhũn ra.

Sao trên vết bỏng lại có cảm giác như bị ớt xát vào thế này?

Đau đến mức không thể tưởng tượng nổi!

Bạch Nguyệt nhìn về phía cảnh sát, giơ tay ra, run run nói: “Cứu tối! Nước! Nước!”

Cảnh sát vội đi lấy ly nước nóng, thấy Bạch Nguyệt chỉ vào cánh tay của cô ta thì hơi ngẩn người, sau đó đổ ly nước nóng lên cánh tay của cô ta.

“A!”

Tiếng hét thảm thiết vang khắp đồn cảnh sát.

Người dân đi ngang đồn cảnh sát nghe tiếng hét đó thì giật mình đi chậm lại, nghểnh tai lắng nghe, thầm nghĩ: “Thời nay là xã hội pháp trị, không được phép tra tấn bức cung”

Một lát sau, xe cấp cứu chạy đến.

Trong đồn cảnh sát, Bạch Nguyệt đang chờ cánh tay xuống đất để giảm bớt đau đớn. Bác sĩ bước vào, thấy bộ dạng này của Bạch Nguyệt thì bị dọa sợ.

Một người phụ nữ vốn có bề ngoài dễ nhìn, lúc này lại giống như một ác ma, tay bên này tóm lấy cánh tay bị thương còn lại, hét to: “Cứu tôi, cứu tôi với...”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.