Có người nộp tiền bảo lãnh nên mẹ Thi có thể đi.
Còn Bạch Nguyệt, cô ta ở Bắc Kinh đã nhiều năm nhưng lại không có ai nguyện ý tới nộp tiền bảo lãnh cho cô ta.
Thi Cẩm Ngôn đi rồi, cô ta ngồi cầm điện thoại, không biết phải gọi cho ai.
Ai có thể tới nộp tiền bảo lãnh cho cô ta?
Bóng đêm đen như mực, một mình cô ta ngồi trong đồn cảnh sát.
Cô ta đột nhiên nhớ tới thời đại học, nếu gặp phải tình huống này, chắc chắn Tư Tĩnh Ngọc sẽ ra mặt, nhưng bây giờ...
Bạch Nguyệt cắn môi, suy nghĩ một chút, chỉ có thể gọi điện thoại cho Hoàng Tịnh Tịnh.
Hoàng Tịnh Tịnh nghe Bạch Nguyệt nói xong thì cười lạnh, “Bạch Nguyệt, có phải trong mắt cứ ai cũng là đồ ngu, chỉ có một mình có thông minh không?”
Bạch Nguyệt nghẹn lời.
Hoàng Tịnh Tịnh nói: “Tôi hy vọng cổ có thể ở tù rục xương!”
Dứt lời, Hoàng Tịnh Tịnh tắt luôn điện thoại.
Bạch Nguyệt tức giận thở phì phò.
Con khốn, chờ tao đi ngoài được, tạo sẽ làm mày đẹp mặt!
Khuôn mặt cô ta hiện lên vẻ hung ác, cơ thể căng ra, cảm giác đau rát trên cánh tay truyền đến. Cô ta nhìn thuốc
mỡ của Thi Cẩm Ngôn, bỗng chốc tràn đầy hy vọng. Nhất định là Thi Cẩm Ngôn vẫn xót cô ta, nên mới cho cô ta thuốc mỡ. Cô ta vén áo lên, rồi mở tuýp thuốc mỡ, một mùi hương gay mũi xốc tới.
Bạch Nguyệt nhíu mày, nghĩ thầm quả nhiên là thuốc tốt, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/3125591/chuong-1511.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.