Chương trước
Chương sau
Đi học cả một ngày mà chỉ kiếm được năm mươi tệ, Bé Lười cảm thấy rất không vui. Bốn rưỡi chiều, trường mẫu giáo tan học, tài xế nhà họ Tư đến đón hai anh em về nhà.

Lên xe ngồi rồi, Bé Lười vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ tìm cách kiếm tiền. Tiền để dành ngày càng ít, biết làm sao đây?

Năm giờ chiều, tại biệt thự nhà họ Tư.

Hai chiếc xe màu đen có rèm che từ từ dừng lại.

Bé Lười nhảy xuống xe, thấy Thị Cẩm Ngôn cầm hộp hoành thánh bước xuống từ chiếc xe sau. Bé Lười trên môi, “Bác lại đến đưa hoành thánh cho bác gái đấy à?”

Thi Cẩm Ngôn bất đắc dĩ cười khổ, “Bây giờ, ngoại trừ hoành thánh ra, bác gái cháu không thích ăn gì hết. Bác cháu sắp sinh rồi, phải ăn gì đó mới được”

Nhắc đến Tư Tĩnh Ngọc, trong mắt anh hiện lên vẻ đau lòng.

Sau khi Diều Đằng qua đời, Tư Tĩnh Ngọc mất hai tháng mới hoàn hồn lại được, cả người gầy như que củi, chỉ có cái bụng là to đến mức dọa người.

Từ khi phấn chấn lại, Tư Tĩnh Ngọc ăn cái gì là nôn cái đó, mang thai mà cứ như chịu tội.

Bác sĩ nói cô có tâm bệnh.

Phụ nữ mang thai vốn hay để ý những chuyện nhỏ nhặt. Mà Tư Tĩnh Ngọc trải qua những chuyện đó lại càng canh cánh trong lòng về cái chết của Diều Đằng, có thế nào cũng không buông bỏ được.

Nói cũng lạ, thỉnh thoảng có ăn hoành thánh thì lại không bị nôn.

Thị Cẩm Ngôn không nhịn được thở dài. Chẳng lẽ vì cô đã bỏ lỡ hoành thánh của anh trong bốn năm đại học cho nên mới ăn được hoành thánh sao?

Thị Cẩm Ngôn định cấm hoành thánh đi vào trong thì thấy Bé Lười mở to mắt nhìn anh, “Bác, chúng ta buôn bán đi!”

Thi Cẩm Ngôn sững sờ, “Buôn bán gì?”

Bé Lười nháy mắt, “Cháu chọc bác gái cười, bác cho con một nghìn tệ nhé!”

Thi Cẩm Ngôn: “Được!”

Đừng nói một nghìn, chỉ cần Bé Lười có thể khiến tâm trạng Tĩnh Ngọc tốt lên thì mười nghìn, một trăm nghìn, một triệu anh cũng đồng ý!

Hai mắt Bé Lười sáng lên, “Một lời đã định h”

Dứt lời, bé chạy vào trong biệt thự.

Tư Tĩnh Ngọc ngồi trên ghế sofa trong phòng khách. Cô sắp chuyển dạ rồi, bụng của cô rất lớn, lại thêm cơ thể gầy gò nên nhìn cả người rất đáng sợ. Lúc này cô đang ngơ ngác xem tivi, cầm điều khiển từ xa chuyển kênh liên tục.

Thi Cẩm Ngôn không chạy nên đi chậm hơn Bé Lười một chút. Anh thay giày xong liền thấy Bé Lười nói nhỏ vào tại Tư Tĩnh Ngọc cái gì đó. Cô không nhịn được lắc đầu, nở nụ cười.

Cười thật luôn?

Anh ngạc nhiên nhìn về phía Bé Lười, “Cháu nói gì với bác vậy?”

Bé Lười bĩu môi, “Đó là bí mật kinh doanh!”

Dứt lời, bé xòe tay với Thi Cẩm Ngôn, “Trả tiền cho cháu!”

Thi Cẩm Ngôn: “!!!”

Thị Cẩm Ngôn đặt hộp hoành thánh trước mặt Tư Tĩnh Ngọc, sau đó cho Bé Lười một nghìn, rồi thấy bé thích ý chạy lên lầu.

Thị Cẩm Ngôn ngồi xuống sofa, hỏi Tư Tĩnh Ngọc: “Bé Lười nói gì mà làm em cười thế?”

Tư Tĩnh Ngọc liếc anh một cái, rồi cúi đầu ăn hoành thánh, ậm ờ nói: “Không nói cho anh biết!”

Thi Cẩm Ngôn: “...”

Vừa ăn hoành thánh xong, điện thoại của Tư Tĩnh Ngọc đột nhiên đổ chuông. Cô bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của cảnh sát: “Chị dâu, ngày mai Báo bị xử tử, chị chắc chắn không đến hỏi anh ta xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao? Chị thật sự không muốn biết rốt cuộc đội trưởng đã làm gì à?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.