Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đúng là tiểu tinh nghịch.
Trước kia, cũng có lúc tiểu khu này bị cúp điện, nhưng sao đâu có thấy con bé nói sợ bóng tối.
Hoắc Cảnh Thành hiển nhiên coi là thật, anh vỗ vỗ lên lưng nhỏ của bá trấn an: “Đừng sợ. Chú ở đây, được không?”
Giọng nói của anh rất dịu dàng.
Động tác cũng rất dịu dàng.
“Chú, chú ở lại với con và mẹ đi, có được không ạ?” Tiểu Chanh tử yêu cầu lần nữa, bé lại nói: “Vừa rồi mẹ cũng nói sợ tối.”
Hoắc Cảnh Thành cũng rất muốn rất muốn ở lại.
Anh sợ cô hoảng sợ, vì vậy, khoảng khắc khi vừa mới bị cúp điện, anh đã bảo tiểu Chanh tử nhanh chóng thu dọn lại sách vở rồi trở lại.
Không nghĩ tới, cô thật sự sợ hãi.
Anh nhìn cô tỏ vẻ hỏi ý kiến, Cảnh Phạm phát hiện ra, cuối cùng thì mình cũng là một người rất mềm lòng, gật đầu: “Hai người vào đi.”
Cô khom người tìm dép nhỏ cho con, lại cầm thêm đôi dép nam đi ra: “Của anh trai em, anh có để ý không?”
Anh chỉ đổi dép rồi đi vào.
Tiểu Chanh tử rất vui vẻ.
Nào có dáng vẻ sợ hãi!
Bé xách cặp sách nhỏ của mình: “Mẹ, chú, con đi vào phòng cất cặp sách đây!”
Vừa nói, bé vừa quen cửa quen nẻo đi về phía phòng của mình trong bóng tối.
Cảnh Phạm ở phía sau nhắc nhở: “Con đi chậm thôi, cẩn thận không đụng đầu.”
Cửa bị đóng lại.
Ánh đèn đường bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-hoac-thieu-kieu-ngao/3233135/chuong-388.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.