Chỉ thấy có hộp đựng đồ ăn sẵn bên ngoài đang đặt trên bàn ăn dài.
Quả nhiên anh không có thói quen ăn đồ ăn sẵn bên ngoài, nên ăn được mấy miếng rồi thôi.
Trong lòng Cảnh Phạm khẽ lay động, nhưng cô vẫn không đi vào, mà chỉ giao hộp gấm trong tay cho anh.
Hoắc Cảnh Thành hạ tầm mắt nhìn, nhưng không nhận lấy.
“Vật này quá quý giá, em không thể nhận được.”
Hoắc Cảnh Thành đắng chát đáp lại: “Cái này vốn thuộc về nhà em.”
“Nhưng nó đã sớm không thuộc về chúng em rồi.” Cảnh Phạm đặt hộp vào trong tay anh. Hô hấp của Hoắc Cảnh Thành chợt trở nên nặng nề, muốn đẩy tay cô về.
Khi tay hai người chạm vào nhau, da chạm da, cả hai đều giật mình.
Hoắc Cảnh Thành chăm chú nhìn cô: “Phạm Phạm, em cứ coi đây là món quà anh tặng cho con đi!”
Cảnh Phạm lắc đầu: “Bây giờ con bé còn quá nhỏ, cũng không thể nhận món quà quý giá quá được.”
Hoắc Cảnh Thành nhìn dáng vẻ kiên quyết của cô, vẻ mặt của anh thoáng đau đớn. Mấy ngón tay thon dài đang cầm tay cô dần siết chặt lại: “Phạm Phạm, một ngày nào đó anh rời đi, thì những thứ này của anh đều là của con bé.”
Cảnh Phạm khẽ chớp hàng lông my, cô hơi mê mang nhìn về phía anh: “Rời đi?”
Nỗi buồn trong mắt Hoắc Cảnh Thành, càng trở nên nồng đậm hơn. Nhưng dần dần, bị anh dùng sức thu lại, cuối cùng, anh chỉ nói ra hai chữ: “Giữ lấy!”
- ---------------------
Cảnh Phạm hơi giật mình nhìn anh.
Sau đó, ngay cả chuyện mình làm thế nào để trở về nhà, cô cũng không biết.
Trong đầu, cứ vang vọng mãi hai chữ rời đi của anh.
Cái anh gọi là rời đi, rốt cuộc là ý gì?
Có phải là một ngày nào đó anh sẽ rời khỏi Bắc Thành, xuất ngoại lần nữa?
Hay là vĩnh viễn rời đi?
Cảnh Phạm đột nhiên cảm thấy nhói đau trong lòng, loại đau này, cứ ê ẩm ở trong lòng, khiến cô dần cảm thấy tay chân luống cuống.
Cô đi vào phòng bếp rót cho mình một ly nước. Cho rằng làm như vậy có thể hòa tan đi chút ít cơn đau trong ngực. Nhưng mà, vô dụng.
Ngoài đau ra, còn xen lẫn lo lắng và bất an.
Lúc này, tiếng ‘Bụp’ bỗng nhiên vang lên, đèn trong nhà đồng loạt vụt tắt, bóng tối bao phủ lấy cả ngôi nhà.
Bị cúp điện!
Cảnh Phạm ngơ ngác đứng yên tại chỗ, cả người đều chìm trong bóng tối của ngôi nhà yên ắng. Như đột nhiên có ai đó tháo lớp mặt nạ của mình xuống, bi thương ẩn giấu đã lâu chợt không bị khống chế mà trào dâng, tràn ngập trái tim cô.
Cô vô lực chậm rãi ngồi xổm người xuống, đôi mắt dần bị lớp hơi nước bao phủ.
Đến khi, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, cô mới hoàn hồn lại.
Tiểu Chanh tử gọi cô ở bên ngoài: “Mẹ!”
Cảnh Phạm sợ bé bị dọa sợ, cô không dám thờ ơ, vội vàng ra khỏi phòng bếp, đi mở cửa.
Hoắc Cảnh Thành ôm bé đứng ở ngoài cửa. Đột nhiên thấy anh, cảm xúc vừa nãy lại cuồn cuộn dâng lên trong cô.
Bây giờ, cả tiểu khu đều bị cúp điện, bên ngoài chỉ có ánh đèn đường mờ tối. Cảnh Phạm vừa mở cửa ra, ánh sáng yếu ớt bên ngoài đã chiếu vào, chiếu lên mặt cô, càng làm nổi bật vẻ tái nhợt trên khuôn mặt của cô lên.
Hoắc Cảnh Thành nhìn cô, anh có thể mơ hồ nhìn thấy ánh lệ lóe lên trong mắt cô.
Trong lòng đau nhói, anh mềm giọng hỏi: “Sao rồi?”
Cảnh Phạm không muốn mất khống chế ở trước mặt anh, nhưng mà, giọng nói của anh quá mức dịu dàng. Dịu dàng đến nỗi có thể khiến người ta dễ dàng vứt bỏ vũ khí xin hàng.
Cảnh Phạm lắc đầu: “Không sao.”
Hoắc Cảnh Thành nhìn thẳng vào mắt cô: “Có phải em lại sợ tối hay không?”
Cảnh Phạm thuận thế gật đầu: “Có chút!”
Anh vừa không biết phải làm sao vừa cảm thấy buồn cười: “Quỷ nhát gan.”
Câu nói đó, tràn đầy cưng chìu. Hỗn loạn trong lòng Cảnh Phạm dần lắng xuống, để che giấu cảm xúc phức tạp trong đáy lòng, cô vội đưa tay ra nhận lấy cặp sách của con trong tay anh, rồi nói: “Anh để con bé xuống đây đi!”
Tiểu Chanh tử nghiêng đầu nhỏ, ôm chặt lấy anh: “Chú, tiểu Chanh tử không muốn xuống, Tiểu Chanh tử cũng sợ tối!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]