Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Chú...
Sâu trong đáy mắt Hoắc Cảnh Thành nổi sóng ngầm.
Thế nhưng, anh dù sao cũng chưa từng chịu trách nhiệm với bé, lấy tư cách gì bắt bé gọi mình là “ba”?
Từ từ tiến đi!
Sẽ có một ngày, anh có thể nghe được hai tiếng “ba ba”. Anh tin chắc!
Tiểu Chanh Tử mở to mắt ngước nhìn anh. Anh khom người ôm lấy bé con. Tiểu Chanh Tử không giãy giụa nữa, chỉ là chần chờ nháy mắt, vòng hai tay nho nhỏ ôm lấy cổ anh, khuôn mặt nhỏ chôn vào bả vai anh.
Cảm giác được ỷ lại, thật tốt.
Hoắc Cảnh Thành chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp. Những mù mịt nơi đáy lòng chợt được quét đi sạch sành sanh.
Cảnh Phạm nhìn cảnh này quên cả nhúc nhích, trái tim loạn nhịp.
“Không đi sao?” - Anh cười xoay người, lay tỉnh cô.
Cảnh Phạm chợt hoàn hồn: “Đi thôi.”
Hoắc Cảnh Thành ôm bé con đi ra ngoài. Bọn họ đi phía trước, Cảnh Phạm một mình theo sau.
Giờ ra về, những người bạn nhỏ kích động muốn nhìn thấy ba mẹ kéo nhau chạy ra ngoài.
Bọn nhỏ vô tình đụng vào Cảnh Phạm.
Cô lúc này còn đang chìm trong suy nghĩ, bị người va chạm, thân thể liền không đứng vững ngã về phía trước.
Sống mũi đập vào sống lưng anh tức thì đau xót, viền mắt cô cũng lập tức ửng hồng.
Hoắc Cảnh Thành xoay người lại, đỡ lấy cô đang lảo đà lảo đảo. Đợi cô đứng vững, anh liền nhìn thấy chóp mũi cùng đôi mắt đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-hoac-thieu-kieu-ngao/3233124/chuong-377.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.