Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Có lẽ, một người, đến khi thật sự buông bỏ tất cả, trái tim sẽ trở nên mạnh mẽ hơn bất cứ lúc nào.
Cho nên, sau đó cô bình tĩnh phẫu thuật, bình tĩnh ở trong lòng mai táng đứa con thứ hai của cô và người kia, bình tĩnh ôm Tiểu Chanh Tử hấp hối trở về, bình tĩnh ngồi ngoài ICU chờ Tiểu Chanh Tử chuyển nguy thành an.
Rồi sau đó, bình tĩnh trải qua phần còn lại của cuộc đời.
Cuộc sống của cô, biến thành một cái ao tĩnh lặng.
Sau ngày đó, cô một câu cũng không hỏi về người kia.
Giống như, anh chết rồi cũng được, anh còn sống cũng tốt, đều chẳng liên quan gì đến cô nữa.
Lại giống như, đó chỉ là một cơn ác mộng. Sau khi tỉnh lại, chẳng còn chút dấu vết.
Cô không hề khiến bản thân sống như cái xác không hồn, ngược lại khiến mỗi ngày của mình đều sống phong phú thoải mái.
Cô đi trên con đường của mình, bận rộn làm việc của mình. Tiếp tục bước, tiếp tục cuộc sống.
Cô biến thành một người mẹ. Một người mẹ chân chính, đủ tư cách, không trốn tránh, ôn nhu kiên nhẫn.
Cảnh Uyên nghĩ, như vậy cũng tốt.
Cuộc sống trở nên bình thản, không hề oanh oanh liệt liệt giống trước kia. Dù không vui vẻ gì, nhưng cũng chẳng bi thương.
Đang nghĩ ngợi, cửa kính xe bị người ta gõ vang.
Anh hoàn hồn.
Nhìn thấy người đứng ngoài cửa, nao nao. Chần chờ một lát, hạ cửa kính xe xuống.
Vân Mẫn Mẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-hoac-thieu-kieu-ngao/3233112/chuong-365.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.