Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nhưng chút tiền của cô, chỉ như muối bỏ biển, xa xa mới tới số tiền năm triệu kia
Cảnh Uyên cũng không ngừng gọi điện thoại mượn tiền, nhưng mà, mỗi một cú điện thoại đều là cự tuyệt.
Tình người ấm lạnh, vào giờ phút này, đã sớm không còn ai nguyện ý cho Cảnh gia mượn tiền rồi.
Buổi tối.
Cảnh Uyên vừa mới tắm xong, lúc đang muốn gọi điện thoại, chuông điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên.
Số điện thoại hiện trên màn hình, khiến ánh mắt của anh lạnh dần đi.
Chần chờ một lúc lâu, anh mới nghe máy.
“Có chuyện gì không?” Giọng điệu, vô cùng lãnh đạm.
“Em nghe nói, con của anh và Cảnh Phạm bị bắt cóc.” Bên kia, truyền tới giọng nói của Vân Mẫn Mẫn.
“Sao cô biết?”
“Trong giới giải trí này, mấy chuyện bát quái dễ lan nhanh nhất. Cảnh Phạm gọi điện khắp nơi mượn tiền giống như một con ruồi không đầu vậy, em muốn không biết cũng khó.”
“Vì vậy, cô gọi điện thoại tới đây là muốn làm gì?” Cảnh Uyên trào phúng nói: “Xem náo nhiệt?”
“Em có thể cho anh năm triệu.”
Cảnh Uyên há mồm rất muốn đáp lại cô ta, anh không cần!
Nhưng mà, bên kia là mạng sống của tiểu Chanh tử!
Anh không thể nào đáp lại quả quyết như vậy được.
Vì vậy, cuối cùng, từ ba chữ " tôi không cần", đổi thành hai chữ: “Điều kiện.”
“Rất đơn giản.” Vân Mẫn Mẫn im lặng trong giây lát, rồi cô ta mới đổi sang giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-hoac-thieu-kieu-ngao/3233106/chuong-359.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.