Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Bây giờ, Hoắc Cảnh Thành không giữ cô lại nữa.
Cảnh Phạm tiện tay lấy quần áo, đứng dậy, đi vào phòng tắm.
Cô cố gắng hết sức, để bước đi của mình không đến mức lảo đảo.
Đóng cửa phòng tắm lại, cô mới rũ bỏ lớp ngụy trang thoải mái của mình đi.
Tất cả sức lực, trong nháy mắt này như bị bốc hơi hết.
Không cả giữ nổi quần áo, để chúng rơi hết xuống đất.
Thân thể trần chuồng của cô, trượt dọc theo ván cửa, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Ván cửa lạnh, xuyên thấu qua lưng, khiến cả người run rẩy.
Nước mắt, từng giọng từng giọt tuôn rơi.
Cô dùng lực nắm chặt quả đấm, mới kìm nén được mình không khóc thành tiếng.
Ngoài cửa.
Ánh mắt bi thương của Hoắc Cảnh Thành, rất lâu không rời khỏi được cánh cửa cô vừa bước vào.
Như thể muốn nhìn thấu bóng dáng sau cánh cửa đó, khắc sâu vào đắy mắt.
Ba tháng, quên, anh biết, thực sự vô cùng khó khăn.
- ---
Cảnh Phạm rời đi.
Lúc tới, lòng đầy hi vọng.
Ôm hộp thức ăn mình làm, nghĩ rằng nếu gặp anh, cô sẽ giống như một thiếu nữ mới biết yêu, có được toàn bộ thế giới, cho dù đường đi có chông gai thế nào.
Lúc đi, lòng đầy thương cảm.
Ôm sự đau thương khổ sở, giống như bị cả thế giới vứt bỏ, ngay cả việc hô hấp cũng không làm được, du đãng trên đường, như 1 cô hồn.
Tất cả nhân viên tầng cao nhất nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-hoac-thieu-kieu-ngao/3233087/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.