Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Tha thứ?
Sao mà tha thứ được chứ?
Hiện giờ, Cảnh Thành còn nằm trong phòng ICU, sống chết chưa biết.
Bác sĩ vào phòng bệnh, kiểm tra lại cho cô, Cảnh Uyên nhìn chằm chằm cô uống thuốc, cảm giác choáng váng vơi bớt một ít mới đồng ý cùng cô đến ICU.
“Em nằm trước đi, anh quay lại ngay.” Cảnh Uyên nói một tiếng, ra khỏi phòng bệnh.
Lát sau, anh đã trở lại.
Trong tay mang theo một chiếc xe lăn.
Cảnh Uyên đỡ Cảnh Phạm ngồi lên xe lăn, lại cầm tấm thảm lông đắp lên người cô. Cảnh Phạm cảm khái: “Anh, người khác nhìn thấy lại tưởng em liệt nửa người.”
“Giờ em không thể lộn xộn, dùng xe lăn giúp em đã là cực hạn.” Cảnh Uyên lại chỉnh lại thảm trên người cô: “Bên ngoài lạnh, cẩn thận không cảm mạo.”
Cảnh Phạm ‘ừ’ một tiếng, ôm thảm.
Hai người đi về phía ICU.
Cảnh Phạm nhớ ra cái gì, hỏi: “Anh, lúc Mộ Vãn nghe máy, sao anh biết phải trả lời thế nào?”
“Em vừa nói là Mộ Vãn anh đã biết.” Cảnh Uyên nói: “Cô ta có tâm tư gì với Hoắc Cảnh Thành, ai ai cũng biết. Huống hồ, lần này còn bị vứt bỏ trước mặt mọi người. Nếu để cô ta biết đứa nhỏ là con của em và anh ta, anh sợ Tiểu Chanh Tử sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
“Em nhắc anh là Mộ Vãn cũng có ý này.”
Cảnh Uyên ảm đạm cười: “Cho nên coi như anh không phụ lòng em nhỉ.”
Hai người, vừa nói vừa đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-hoac-thieu-kieu-ngao/3233074/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.