Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nếu anh còn một chút lý trí, anh quả thật nên buông tha cô.
Nhưng cố tình mỗi lần đứng trước mặt cô, lý trí anh đều biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi đâu.
“Leng keng ——”
“Leng keng ——”
Chuông cửa thanh, đột nhiên vang lên.
Anh có chút nôn nóng.
Sớm như vậy, ai lại chạy tới chỗ anh?
Hoắc Cảnh Thành vốn không muốn để ý tới, nhưng thật sự bị tiếng chuông làm phiền không ngớt, mới từ trên giường đứng dậy.
Xuyên qua mắt mèo nhìn ra, bên ngoài cũng không có ai.
Anh nhíu mày.
Tiếng chuông vẫn không ngừng vang lên.
Mở cửa ra, nhìn thấy thân ảnh bên ngoài, tất cả nóng nảy đều nháy mắt biến mất không còn sót lại chút gì.
Người tới đúng là Tiểu Chanh Tử!
Thân hình nho nhỏ của bé, lưng đeo cặp sách đứng ngoài cửa.
Hoắc Cảnh Thành nhìn thấy bé, vô cùng bất ngờ: “Sao lại là con?”
“Chú Hoắc, không phải chú quên con rồi chứ?” Tiểu Chanh Tử bĩu bĩu môi, vẻ mặt như chực khóc. Tưởng tượng chú ấy sẽ kết hôn với người khác, bé lại cực kỳ thương tâm.
Hoắc Cảnh Thành nhìn dáng vẻ ủy khuất của bé, trái tim mềm nhũn.
Đưa tay ôm bé từ dưới đất lên: “Đang yên lành, sao lại khóc?”
Tiểu Chanh Tử chôn đầu bên vai anh, rầm rì hồi lâu: “Chú Hoắc, chú phải kết hôn ạ?”
Hoắc Cảnh Thành nhíu mày: “Sao ngay cả con cũng biết việc này?”
“Phạm Phạm nói với con.”
“Cô ấy nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-hoac-thieu-kieu-ngao/3233029/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.