Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Ánh mắt Hoắc Cảnh Thành vẫn bình tĩnh nhìn Cảnh Phạm.
Trong ánh mắt tình tự phức tạp dao động. Khi thì động tình, khi thì lạnh lùng; khi thì mềm mại, khi thì uất giận; khi thì thương tiếc, khi thì oán hận.
Cảnh Phạm không nhìn rõ suy nghĩ của anh, nhưng bị anh nhìn chằm chằm như vậy, chỉ cảm thấy trong lòng vừa chua xót lại đau đớn khó có thể chịu được.
Áp chế tiếng nói nghẹn ngào, hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Hiện giờ, cô đã xác định người này không phải ảo giác của mình. Mà là chân thật tồn tại!
Anh đứng trước mặt mình, cùng cô nói chuyện.
Hoắc Cảnh Thành bị cô hỏi mà ngây ngốc sửng sốt.
Chỉ nghe thấy cô tiếp tục hỏi: “Không phải anh nói không đến sao?”
“Ai nói tôi tới đây?” Trên mặt Hoắc Cảnh Thành thoáng qua chút mất tự nhiên, nghĩ nghĩ, tìm đại một lý do: “Đúng lúc tôi đi ngang qua, Cao Lâm vẫn gọi điện thoại tới nên tôi mới tới nơi này.”
Lấy cớ này, ngay cả chính anh cũng cảm thấy không thể tin nổi.
Nhà anh ở Kinh Sơn, hướng Bắc. ‘Thiên Lại Chi Thanh’ ở hướng Nam, sao anh lại có thể đi ngang qua được, cũng không đi đâu qua đây.
Nhưng anh vẫn lái xe tới đây.
“À.” Cảnh Phạm tin.
Liếc anh một cái, rút tay khỏi tay anh.
“Vậy Hoắc tổng cứ đi tiếp đi, tôi... tôi phải về.” Vừa rồi ngồi hơi lâu, hơn nữa cảm giác hơi say, cô giãy khỏi kìm kẹp của người nào đó xong,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-hoac-thieu-kieu-ngao/3233026/chuong-279.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.