Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Cậu thật sự không muốn sống nữa?”
Hoắc Cảnh Thành liếc mắt nhìn anh ta: “Đưa cho mình!”
Ánh mắt anh trầm lạnh, khi nhìn sang khiến trong lòng Hạ Lễ cũng kinh ngạc. Anh ta chưa bao giờ thấy anh như vậy.
Hạ Lễ không đưa, chỉ đẩy chai rượu ra xa.
Hoắc Cảnh Thành đứng lên, đoạt lấy chai rượu.
“Một là ở lại uống với tôi! Hoặc là mau chóng biến đi!”
“Cậu sao vậy?” Hạ Lễ cảm thấy rất kỳ quái: “Chẳng lẽ, chuyện về Mộ Vãn khiến cậu chịu áp lực lớn như vậy à?”
Hoắc Cảnh Thành mím chặt môi, rót cho mình ly rượu, rồi rót cho anh ta một ly.
Anh ngửa đầu uống sạch.
Hạ Lễ thật sự muốn ngăn lại nhưng cuối cùng, bàn tay đưa ra lại rút trở lại.
Trừng mắt nhìn anh một cái, cắn răng nghiến lợi nói: “Không có lần sau!”
Anh ta cũng rất phiền nào, uống cạn ly rượu.
“Còn nhờ cái này không?” Hoắc Cảnh Thành mở tay kia ra, Hạ Lễ nhìn một cái, dưới ánh đèn sặc sỡ, một chiếc kẹp tóc nằm trong lòng bàn tay anh.
Anh cầm lấy nhìn.
Trên chiếc kẹp tóc có khắc chữ ‘J’
“Đây không phải là chiếc kẹp tóc mà cậu nhặt được vào năm năm trước sao?”
“Ừ. Hôm nay, tôi đã thấy cái còn lại!!”
Hạ Lễ kinh ngạc mở trừng lớn đôi mắt: “Cho nên...cậu đã tìm được người đàn bà qua đêm với cậu sao? Không phải, tôi nói này! Đây không phải là người cậu vẫn luôn tâm tâm niệm niệm nhiều năm sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-hoac-thieu-kieu-ngao/3232990/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.