Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhìn đôi mắt ngấn lệ lia, Hoắc Cảnh Thành chỉ cảm thấy cổ họng như có gì chặn lái.
Thật lâu thật lâu sau, anh mới chậm rãi đứng dậy.
“Tôi cảm thấy em ti tiện chút nào!” Anh mở miệng, ánh mắt vẫn nhìn cô ta chằm chằm: “Chiếc cặp tóc kia của em, ở chỗ tôi!”
Đôi mắt Mộ Vãn trừng lớn, lại nghe anh tiếp tục nói: “Đêm đó, người kia là tôi!”
Mộ Vãn ngơ ngác nằm trên giường, giống như bị sự thật này làm khiếp sợ không nói nên lời.
Hoắc Cảnh Thành cúi mắt, xoay người định đi nhưng Mộ Vãn đã giơ tay kéo cổ tay anh lại: “Cảnh Thành, anh nói là...người đêm đó với em là anh sao? Thật sự là anh sao?”
Giống như quá kích động hoặc quá vui sướng, cô ta vui mừng đến chảy cả nước mắt.
Nhưng Hoắc Cảnh Thành không thể nào vui vẻ như cô ta. Anh chỉ chậm rãi gạt bỏ tay cô ta ra: “Tôi đi trước, em cứ nghĩ ngơi cho khỏe đi!”
“Anh định đi sao?” Mộ Vãn không buông tay: “Cảnh Thành, chuyện năm năm trước...”
“Tôi cần phải suy nghĩ thật kỹ!” Hoắc Cảnh Thành ngắt lời cô ta, dường như không muốn nói đến chuyện năm năm trước, chỉ nói: “Tôi cũng cần thời gian tiếp nhận sự thật này!”
Anh khom người, đặt kẹp tóc ở đầu giường, rời đi.
Mộ Vãn vẫn ngồi trên giường, định nói cái gì nhưng cuối cùng lại không nói, chỉ có thể ngốc nghếch đưa mắt nhìn người đàn ông rời khỏi phòng bệnh.
Cho đến khi Hoắc Cảnh Thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-hoac-thieu-kieu-ngao/3232989/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.