Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cảnh Phạm không đáp lại Trần Lộc, ccô chỉ im lặng ăn xong bữa sáng. Cuối cùng, cô nhắm mắt chạy nhanh ra khỏi phòng làm việc của Hoắc Cảnh Thành.
Mọi người tò mò nhìn theo bóng dáng của cô, nhưng có lẽ vì mấy tấm ảnh trên weibo, nên dáng vẻ của mọi người đều là như đã hiểu rõ, cũng không cảm thấy bất ngờ.
Lúc Cảnh Phạm đi qua phòng họp, nhìn xuyên qua lớp cửa thủy tinh, coo mơ hồ có thể nhìn thấy rõ người đàn ông đang ngồi vị trí giám đốc.
Hôm nay anh phải đi công tác, nhưng cô cũng không hỏi khi nào thì anh đi. Cô đang cố gắng không hỏi tới chuyện của anh.
Cảnh Phạm giao bộ lễ phục cho Tô Vân xử lý, rồi mới trở về nhà.
Nếu Hoắc Cảnh Thành đã đi công tác, cô sẽ trở về Cảnh gia bồi tiểu Chanh tử. Cả ngày, cho đến khi bóng đêm buông xuống, anh cũng không gọi điện thoại cho cô.
Cô nghĩ, có lẽ bây giờ anh đã ở trên máy bay, đến một thành phố khác.
Cảnh Phạm đứng ở trên ban công Cảnh gia, nhìn bầu trời đêm u tối, âm thầm suy nghĩ. Không phải là không cảm thấy mất mát, nhưng mà, cô đã có thể xử lý rất tốt loại cảm xúc mất mát này.
“Dì ơi, dì đang nhìn cái gì vậy?” Tiểu Chanh tử mặc quần áo ngủ đi tới, bé học dáng vẻ của cô ngước đầu nhỏ lên, nhìn lên bầu trời. Nhưng trên trời chẳng có gì cả, ngay cả một vì sao cũng không có.
Cảnh Phạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-hoac-thieu-kieu-ngao/3232979/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.