Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hoắc Cảnh Thành lười biếng trở mình, vươn tay ra, lười biếng giữ lấy cô.
Giống như là nắm tay. Năm ngón tay của Cảnh Phạm được anh bao ở trong lòng bàn tay, khiến trái tim cô rung động liên hồi. Rồi cô nghe thấy lời như đang phàn nàn của anh: “Ngày nào em cũng đều dậy sớm thu dọn nhà như vậy?”
“Ừ. Đã thành thói quen rồi.”
“Em không ngủ nữa à?”
Cảnh Phạm lắc đầu: “Anh ngủ thêm chút nữa đi, tôi đi mua bữa sáng.”
Hoắc Cảnh Thành ‘uhm’ đáp lại, không nói gì nữa, tiếp tục ngủ.
Cảnh Phạm được anh chủ động nắm tay, anh nắm rất chặt. Nhưng chỉ mấy giây sau, anh đã buông tay cô ra.
Khóe môi của Cảnh Phạm khẽ cong lên, cô nhẹ nhàng cài cửa lại, đi ra khỏi phòng.
Tất cả tựa như giấc mơ vậy.
Đẹp như bong bóng; nhưng lại cũng mỏng manh như bong bóng.
Tối hôm qua quá buông thả, nên hôm nay, ngay cả đi bộ Cảnh Phạm cũng đều cảm thấy hai chân bủn rủn.
Vừa cảm nhận không khí mát mẻ buổi sáng, cô vừa đi đến quán ăn sáng ở tầng dưới.
“Chào buổi sáng, Cảnh tiểu thư.” bà chủ quán ăn sáng nhiệt tình chào hỏi.
“Chào buổi sáng.”
“Chắc tối hôm qua ngủ ngon phải không, nhìn sắc mặt của cô rất tốt đấy!” bà chủ vừa lấy đồ ăn sáng cho người khác, vừa nói chuyện với cô.
Cảnh Phạm che kín mặt: “Thật không?”
Tối hôm qua bị anh chơi đùa gần như cả một đêm đều không làm sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-hoac-thieu-kieu-ngao/3232954/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.