Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Cháu nhìn xem! Cháu nhìn xem người đàn bà này! Ông đã nói cô ta có cái thứ gì tốt chứ!” Lão gia tử cầm xấp hình ném cho cháu trai: “Cháu mở to mắt ra mà xem!”
Chỉ có mấy tấm hình chụp từ xa, nhưng mà có thể nhìn rõ hai người bên trong hình.
Dung Kỳ cùng Cảnh Phạm —— hai bóng dáng này anh có thẻ nhận ra.
Hơn nữa, hai người bọn họ cùng nhau đi vào khách sạn, cùng nhau thuê phòng còn cùng nhau cầm thẻ lên lầu.
Sắc mặt Hoắc Cảnh Thành buộc chặt, anh im lặng rất lâu, sau đó mới nói với lão gia tử: “Ông không nên để cho người khác theo dõi cô ấy.”
“Ông theo dõi cô ta? Ông còn chưa rảnh rỗi như vậy.” Lão gia tử hừ một tiếng: “Nhưng mà nhìn thì vô tình mà còn chụp được ảnh như thế, nếu theo dõi cô ta thật còn không biết khơi ra bao nhiêu chuyện xấu xa đâu.”
Hoắc Cảnh Thành tận lực khắc chế đưa điện thoại đặt ở đầu giường: “Cháu sẽ gọi hỏi rõ ràng, nhưng mà ông có thành kiến với cô áy, cô ấy không phải không chịu nổi như ông nghĩ đâu.”
Trước kia có lẽ lời này của ông nội anh sẽ tin tưởng, chuyệ năm năm trước đối với Hoắc gia mà nói là một thương tổn không thể xóa nhòa. Trong nhận thức của anh, người đàn bà Cảnh Phạm này thật đáng giận.
Nhưng mà càng lại gần cô, cùng cô ở chung, cô cho anh cảm giác càng không giống.
Chỉ là hiện tại cô và Dung Kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-hoac-thieu-kieu-ngao/3232897/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.