Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Bác gái, bác đứng lên trước đi.” Mộ Vãn đỡ Văn Bái đứng dậy.
Tinh thần Văn Bái không tốt, người lảo đảo chậm rãi đứng dậy. Mộ Vãn gọi cho tài xế tới đỡ Văn Bái đi.
Cảnh Phạm còn ngơ ngác ngồi bên cửa sổ không nhúc nhích.
Văn Bái không tới nhắc nhở cô, cô cũng biết cô và Hoắc Cảnh Thành không có khả năng. Chẳng qua, mấy ngày chung sống cùng anh và Tiểu Chanh Tử, cô khó tránh khỏi nổi lên lòng tham.
Mộ Vãn nhìn cô, ngồi xổm xuống, thu dọn đồ rơi dưới đất giúp cô.
Thu dọn từng cái từng cái vào túi xách, một món đồ nho nhỏ rơi vào trong mắt cô ta. Là cái kẹp.
Cái kẹp kia đâm đau mắt Mộ Vãn.
Vân Mẫn Mẫn nói năm năm trước người ở cùng Cảnh Thành đêm đó là Cảnh Phạm, cô ta không hỏi, không có chứng cứ. Nhưng trước mắt là cái kẹp này!
Cô ta từng thấy cái kẹp ở chỗ Hoắc Cảnh Thành, anh cất giữ rất kỹ trong phòng quần áo.
Dung Kỳ và Hạ Lễ Ngộ Ngộ đều biết cái kẹp đó thuộc về một cô gái mấy năm trước, nhưng không biết cái kẹp đó là năm năm trước Cảnh Phạm lưu lại.
Mộ Vãn nắm chặt cái kẹp kia, cuối cùng, lặng lẽ thu vào lòng bàn tay.
Cảnh Phạm một mực ngồi ở đó như có điều suy nghĩ, Mộ Vãn đi lúc nào, cô cũng không phát hiện.
Lúc Dung Kỳ tới, vừa vặn đi ngang qua Mộ Vãn.
“Cô thế nào? Không sao chứ?” Dung Kỳ lo lắng nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-hoac-thieu-kieu-ngao/3232896/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.