Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hoắc Cảnh Thành không suy nghĩ nhiều, cất di động. Tiểu Chanh còn nhìn anh bằng ánh mắt đầy khẩn cầu: “Chú à, chúng ta đừng đi bệnh viện có được không?”
Ánh mắt đầy tủi thân, ánh mắt to tròn, khiến cho người ta càng không đành lòng.
“Con thật sự không sao chứ?” Hoắc Cảnh Thành vẫn có chút không yên lòng.
“Thật sự không có chuyện!” Tiểu Chanh bảo đảm.
“Chú nghĩ vẫn nên hỏi ý kiến ba mẹ con đã!” Hoắc Cảnh Thành vừa nói, bế đứa bé lên.
Bàn tay mềm nhũn của Tiểu Chanh ôm lấy cổ anh, chủ thật khỏe, cao, lại còn đẹp trai nữa. So với ba Cảnh Uyên thì còn cao hơn một chút thì phải. So với tất cả các chú các bác đều đẹp trai hơn.
“Ba mẹ con đâu? Đều không ở đây sao?” Hoắc Cảnh Thành nhìn xung quanh bốn phía, cũng không thấy bóng dáng của ba mẹ cô nhóc này.
Tiểu Chanh buồn bực một chút, rồi lắc đầu: “Tiểu Chanh không có ba cũng không có mẹ. Cho tới bây giờ con cũng không thấy mặt bọn họ!”
Lời con trẻ khiến trái tim Hoắc Cảnh Thành căng thẳng. Sau khi ngẩn người, anh mới thu hồi tầm mắt, ánh mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé.
Tiểu Chanh chán nản cúi đầu xuống, giống như con chó nhỏ bị vứt bỏ. Nhưng rất nhanh, lại ngửa đầu cười ngọt ngào với anh một tiếng: “Nhưng mà không sao cả. Tiểu Chanh có dì rất thương yêu con. Tiểu Chanh có dì là được rồi!”
Nhìn nụ cười lạc quan như vậy của con bé,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-hoac-thieu-kieu-ngao/3232883/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.