Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Tiểu Chanh đang chơi với Bát Giới cực kỳ vui vẻ, nghe thấy có người nói chuyện với mình, cao giọng nói: “Nó gọi là Bát Giới ạ?”
Cô bé ngẩng đầu nhỏ lên, nhìn thấy đối phương, cô bé hơi hoảng hốt. Đôi mắt to tròn chớp chớp vài lần, nhìn anh chằm chằm.
Hoắc Cảnh Thành gật đầu: “Đúng vậy, tên nó là Bát Giới. Nhưng mà sao lại nhìn chú chằm chằm như vậy? Trên mặt chú có gì sao?”
Anh vừa nói, đưa tay sờ mặt mình.
“Chú à, trông chú thật quen mắt ạ!” Tiểu Chanh xúc động.
Cô bé nhận ra chú này qua quyển nhận ký của dì nhỏ.
Hơn nữa, đêm đó ở chung với dì, dường như cũng là chú này nha. Chẳng qua là, đêm đó quá tối, cô nhóc cũng không thấy rõ.
Hoắc Cảnh Thành bật cười, nhéo mũi nhỏ của cô bé: “Lời này giống như của bà cụ non vậy. Chú lại nghĩ rằng chú chưa bao giờ gặp con!”
Cô nhóc xấu hổ, sờ mũi nhỏ của mình: “Chú à, con tên là Tiểu Chanh, chú tên gì vậy?”
“Chú họ Hoắc, Hoắc Cảnh Thành!” Anh cũng không ngờ rằng sẽ tự giới thiệu bản thân với một đứa bé như vậy.
“Chú Hoắc!” Đây chính là người mà dì nhỏ thầm thích. Vậy...sẽ không phải là cha nhóc chứ? Ba Cảnh Uyên từng nói, ba của Tiểu Chanh chính là người mà dì nhỏ thích nhất.
Ánh mắt Tiểu Chanh long lanh nhìn anh, đột nhiên nũng nịu giang hai tay về phía đối phương.
Hoắc Cảnh Thành sửng sốt một chút. Miệng nhỏ của Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-hoac-thieu-kieu-ngao/3232882/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.