Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Chạy? Tôi không chạy.” - Cảnh Phạm có chút khó hiểu.
“Tối hôm qua ngồi trước cửa phòng bệnh của tôi một đêm, lúc tôi tỉnh lại không thấy cô đâu, còn nói không chạy ư?”
Cảnh Phạm kinh ngạc: “Sao anh biết tôi ngồi ngoài suốt một đêm?”
“Có người nói.”
Cảnh Phạm cảm thấy có chút thẹn thùng. Cô tự thấy hành động ngồi canh cả đêm như thế có chút ngốc nghếch. Hơn nữa, lúc đó còn có Mộ Vãn ở trong phòng.
Cô không nói gì nữa.
Hoắc Cảnh Thành cũng trầm mặc.
Hai người cách điện thoại di động lắng nghe tiếng thở của đối phương, bầu không khí lúc này đột nhiên trở nên hơi vi diệu.
Người mở lời lại là anh: “Bây giờ cô trở lại đi.”
Ngữ khí vẫn như thể ra lệnh nhưng so với bình thường ôn hòa hơn nhiều, không hung hăng như ngày xưa.
Cảnh Phạm nói: “Phải đợi một lát nữa đã.”
“Đợi cái gì?”
“Tôi đang đăng ký số ở phòng khám.”
“Số gì?”
“Hôm qua sau khi rơi xuống nước, hình như tôi bị cảm rồi, phải gặp bác sĩ xin đơn thuốc.” - Tựa như minh họa cho lời nói, Cảnh Phạm cảm thấy chóp mũi ngứa ngứa, hắt hơi một cái.
Rơi xuống nước xong lại ngồi ngoài phòng bệnh cả một đêm có thể không cảm sao?
Hoắc Cảnh Thành chỉ nói: “Tôi biết rồi.”
Vừa dứt lời, anh liền cúp máy. Cảnh Phạm nghe âm thanh ‘đô đô’ liền cẩn thận cất điện thoại vào túi. Cô bị cảm hơi nặng, còn sốt đến nỗi hoa mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-hoac-thieu-kieu-ngao/3232860/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.