Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Đương nhiên có ý như vậy.” Dung Kỳ cũng không vò vo, cười ha ha: “Tôi nói trước cho cậu chuẩn bị tâm lý… lỡ như ngày nào đó tôi thật sự cua được cô ấy vào tay, cậu cũng đừng quá bất ngờ.”
Hoắc Cảnh Thành nhíu chặt mày: “Cô ấy không đơn giản như cậu nghĩ.”
“Tôi cũng không nghĩ cô ấy đơn giản. Có câu lòng đàn bà như kim dưới đáy biển, tâm tư người phụ nữ nào đơn giản?” Dung Kỳ căn bản không coi lời anh ra gì: “Tối nay cô ấy sẽ đến Song, lát nữa tôi đi cổ vũ. Chờ cô ấy nhảy xong, tôi lại mời cô ấy uống chút rượu, ăn tối. Đây chính là bước đầu tiên.”
“Tối nay cậu đừng tới Song nữa, tối qua bị cậu khi dễ như vậy, cô ấy nhất định không muốn gặp lại cậu.”
Tâm tình Hoắc Cảnh Thành rất tệ, hừ một tiếng: “Tôi cũng không muốn gặp cô ấy.”
Cúp điện thoại, Hoắc Cảnh Thành quay lại bàn cơm.
Ngồi đó không nói lời nào.
“Sao thế, không có chuyện gì chứ?” Văn Bái lo lắng nhìn anh, hỏi.
Anh lắc đầu: “Ăn tiếp.”
Dung Kỳ muốn theo đuổi cô thì theo đuổi, anh gấp cái gì? Dù sao nên nhắc nhở anh đã nhắc nhở, anh ta thích chơi đùa thế nào thì chơi, kệ anh ta!
Hoắc Cảnh Thành ăn tối xong, lái xe về biệt thự Kinh Sơn.
Trong phòng rất an tĩnh.
Anh theo thói quen cầm văn kiện lên xem. Thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn thời gian, không tự chủ nhớ tới cú điện thoại của Dung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-hoac-thieu-kieu-ngao/3232818/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.