Chương trước
Chương sau
Ở trong căn phòng bốn phía đều bịt kín mít khó phân biệt ngày đêm, Thu Trì từ trong cơn mê tỉnh dậy, đập vào mắt là trần nhà lạnh lẽo đến nao lòng.

Cơn đau ở trên đỉnh đầu đã không còn nhờ tác dụng của thuốc an thần, Thu Trì lúc này vẫn còn trong cơn mê man thì một gương mặt thân quen xuất hiện trước tầm mắt.

“Tỉnh rồi à? Trên người có còn cảm thấy đau không?” Tề Kiệt vẫn luôn ngồi bên cạnh quan sát cậu, ngay khi Thu Trì vừa có động tĩnh tỉnh lại liền cúi đầu hỏi tình trạng của cậu.

“A!” Nhìn thấy Tề Kiệt, Thu Trì lập tức bừng tỉnh khỏi cơn mê man, hình ảnh Tề Kiệt bị đè dưới đất hiện rõ trong tâm trí cậu.

“Anh Tề!” Thu Trì nói lớn, “Anh không sao chứ ạ?”

Thật sự Tề Kiệt không ổn chút nào, từ lúc bị đánh vào huyệt thái dương Tề Kiệt vẫn luôn trong tình trạng choáng váng nhức đầu. Trong khoảng thời gian Thu Trì bất tỉnh gã nhiều lần đã muốn nôn mửa nhưng đều cố sức kìm lại.
“Thay vì lo lắng cho anh, thì em nên lo lắng cho chính mình đi.” Tề Kiệt vì không muốn để Thu Trì lo lắng liền bâng quơ nói: “Nhìn chú còn thảm hơn cả anh.”

Nhưng Thu Trì lại chả có vẻ gì là thôi lo lắng cả, rõ ràng lúc đó Tề Kiệt bị đè xuống sàn đánh rất mạnh.

“Thật sự không sao.” Tề Kiệt không đùa giỡn nữa, nghiêm túc nói: “Chỉ bị đánh mấy cái mà thôi. So với trước kia thì nhiêu đây cũng giống như bị kiến cắn một cái thôi.”

“Kiến cắn cũng đau mà ạ.” Thu Trì không cho là thế, hồi nhỏ cậu từng nghịch dại chọc vào tổ kiến lửa bị một con cắn cho sưng một cục to tướng ở tay, lúc đó cậu còn khóc một trận rất to, đến nỗi bảo mẫu trong cô nhi viện phải ôm cậu dỗ dành rất lâu cậu mới nín.

“Tưởng anh yếu ớt giống chú hả?” Nếu không phải do tay bị trói chặt thì gã đã ký đầu cậu một cái.
Về điều này Thu hút không phủ nhận, quả thật là cậu yếu xìu à, nhưng vấn đề này đâu có liên quan đến việc yếu hay mạnh, phàm là con người thì khi bị thương đều sẽ đau.

“Hồi trước anh hay bị thương lắm ạ?” Thu Trì nhìn gã hỏi.

“Ừ.” Tề Kiệt gật đầu, đột nhiên gã lên cơn thèm thuốc, nhưng trong tình trạng hiện tại thì hút một điếu thuốc cũng là một thứ gì đó xa xỉ, “Cũng là do tự làm tự chịu thôi.”

Thu Trì không dám hỏi sâu vào quá khứ của gã, dù cậu có hỏi, gã có trả lời đi chăng nữa thì quá khứ ấy không phải là thứ mà cậu có thể chịu đựng được.

Mỗi người đều có nỗi niềm riêng, Thu Trì cũng tự nhận bản thân từ nhỏ không hề sung sướиɠ gì, nhưng đó không phải điều mà cậu có thể tự ý đem ra so được với cuộc đời của người khác, càng không muốn người khác phải thương hại mình.
Tề Kiệt cũng vậy, gã lại càng không cần. Nếu nói ra để nhận được sự thương hại của người khác, chẳng bằng dứt khoát quên nó đi.

Thu Trì hiểu chuyện mà không đào sâu thêm nữa.

Bên trong một căn phòng kín, không biết được ngày đêm, không đoán được thời gian, dễ khiến người khác sinh lòng buồn bã khó chịu.

“Anh Tề.” Thu Trì cụp mắt, trong ánh mắt chất chứa nhiều buồn bã không giấu nổi, “Em muốn về nhà, liệu chúng ta có thể về nhà không?”

Thu Trì không phải người quá giỏi trong việc che giấu cảm xúc, đến một mức giới hạn, cậu muốn giấu cũng không giấu được.

Tề Kiệt nhìn thấy được nỗi lo sợ và buồn bã trong ánh mắt của cậu, chắc nịch nói: “Sẽ.”

“Cố tổng sẽ đến.”

Nhớ đến Cố Triều, Thu Trì lại có cảm giác muốn khóc, nghẹn ngào ở cổ họng, muốn nói lại chẳng nói được.

Lần cuối hai người nói chuyện lại là cãi nhau. Thu Trì hối hận chết đi được. Nếu có thể quay về bên hắn, Thu Trì nhất định sẽ nói xin lỗi hắn.

“Nhưng cũng đừng lo lắng quá.” Tề Kiệt nói: “Ở đây còn có anh bảo vệ em.”

Lời vừa dứt cửa phòng lại một lần nữa mở ra.

Gã mặt sẹo đáng sợ cùng với một người khác tiến vào, vừa nhìn thấy họ Thu Trì theo bản năng nhích lùi lại phía sau, mà Tề Kiệt cũng dịch chuyển lên phía trước, đem Thu Trì bảo vệ ở phía sau lưng mình.

Hai tên đó nhìn họ rồi nở một nụ cười nhạt, tên đi phía sau khi bước vào phòng liền đóng cửa lại.

Bọn chúng nhìn Tề Kiệt và Thu Trì trong mắt không giấu nổi ác ý.

Tên mặt sẹo nói với đồng bọn bên cạnh: “Mày nói xem, một thằng con trai gầy còm kia lại có thể quyến rũ được một ôm trùm lớn, có phải cái lỗ phía sau chơi rất sướиɠ không?”

Gã vừa cất lời, lông tơ trên người Thu Trì lập tức dựng đứng, Tề Kiệt nhíu mày, dáng vẻ như có thể liều chết bất kỳ lúc nào.

Tên đồng bọn cười một tiếng bỉ ổi nói: “Đoán làm gì, chẳng phải cứ thử là biết à. Sếp dặn chúng ta không được đυ.ng vào con tin nhưng chẳng lẽ lúc kiểm tra lại kiểm tra luôn phía sau à?”

“Cũng đúng.” Gã mặt sẹo cười.

Mặt Thu Trì lập tức tái mét, toàn thân cũng trờ bên run rẩy, cậu có thể tưởng tượng được cảnh tượng khi bị hai tên kia tóm lấy, vừa nghĩ tới Thu Trì đã cảm thấy trong bụng cồn cào đến mức muốn nôn mửa.

“Đừng trách bọn tao.” Gã mặt sẹo cùng đồng bọn tiến lại gần, “Có trách thì cũng trách bọn mày mà dạo gần đây bọn tao không có thời gian tìm người giải quyết nhu cầu.”

Tề Kiệt ở phía trước che chắn cho Thu Trì nhưng cũng chỉ được đến thế, hiện tại tay chân gã đã bị trói, không cách nào cản lại hai tên đàn ông to lớn.

“Yên tâm, cây hàng của bọn anh to lắm, đảm bảo khiến cưng sung sướиɠ, có khi còn khiến cưng sung sướиɠ đến mức quên luôn cả bạn trai của cưng.” Tên đồng bọn buông lời thô tục khiến Thu Trì sợ hãi càng nép sâu vào trong góc.

“Cút!” Tề Kiệt gào lên, liều mình cản hai tên kia lại nhận được một cái tát khiến gã choáng váng.

“Không được!” Thu Trì thấy Tề Kiệt bị bọn chúng dễ dàng vứt sang một bên, cậu sợ hãi đến co người lại, bất lực gào thét: “Đừng có lại gần tôi!”

Thu Trì đã lùi sát đến chân tường, phía sau không còn đường lui khiến cậu như muốn điên lên, mắt thấy hai tên kia càng lúc càng đến gần mình, chỉ vừa tưởng tượng cảnh tượng sau đó đã khiến Thu Trì ngay bây giờ cắn lưỡi tự sát.

Nếu có kẻ nào khác ngoài Cố Triều chạm vào cậu thà tự sát còn hơn.

“Mẹ khϊếp.” Tề Kiệt phun ra một ngụm máu, mắt thấy Thu Trì sắp bị hai tên kia tóm lấy, gã liền liều mạng bò qua, chắn trước người chúng.

“Nếu muốn giải tỏa thì tao sẽ giúp chúng mày.”

Thu Trì đang định cắn lưỡi thì kinh ngạc dừng lại, cậu không thể tin được Tề Kiệt lại có thể làm đến như thế vì cậu.

“Không…”

“Cầm miệng!!”

Thu Trì chỉ mới nói một chữ đã bị Tề Kiệt quát lớn làm cậu sợ đến cứng họng.

Tề Kiệt lúc này dùng tư thế quỳ dưới đất, cả người dán vào hai chân tên mặt sẹo, híp mắt bày ra bộ dạng mê người nói: “Nếu muốn chơi chẳng phải bọn mày nên tìm người dày dặn kinh nghiệm sao?”

“Kỹ thuật tao tốt lắm, đảm bảo khiến chúng mày sướиɠ điên. Thế nào?”

Hai tên kia nhìn nhau, trên miệng nở một nụ cười khoái trá.

Mặt sẹo mở miệng cười da^ʍ, đưa tay mạnh bạo kéo cằm Tề Kiệt lên, “Nhìn mày không tệ, bọn tao chấp nhận.”

Lúc này Thu Trì nằm dưới đất mới hoàng hồn, trên gương mặt đều là sự kinh hãi, “Anh Tề, không được đâu… chẳng thà là em…”

“Thu Trì.” Từ khi Tề Kiệt được lệnh Cố Triều đi cùng cậu, Tề Kiệt rất ít khi gọi đấy đủ tên của cậu, “Quay mặt vào tường đi.”

Khi nói câu này, ánh mắt của Tề Kiệt trở nên tối tăm, có chút đáng sợ, “Quay mặt vào tường đi, xin em đấy.” Ít nhất gã muốn bảo vệ sự trong sạch của đứa nhỏ này, thứ mà cả đời này gã không bao giờ có được.

Giọng nói của gã mang đầy sự khẩn cầu, Thu Trì hốc mắt đã sớm ướt nhẹp, cậu không biết mình đã khóc bao nhiêu lần khiến cho khóe mắt đau xót, nhưng cơn đau đó chẳng là gì với nỗi đau đớn nơi đáy lòng.

“Xin em đấy.” Tề Kiệt lập lại lần nữa. Thu Trì khóc không thành tiếng, nghẹn ngào trong cuống họng không thể phát ra, từ từ quay người vào trong tường.

Bên tai nghe tiếng kéo khóa quần, cùng tiếng cọ sát dưới đất, sau đó là tiếng cơ thể va chạm vào nhau thật mạnh mẽ.

Thu Trì nhắm chặt mắt, nhưng lại không thể cản được nước mắt tràn ra ngoài. Ngay giờ đây cậu hận không thể tự đánh chết chính mình, tự trách thầm bản thân quá mức yếu ớt, vì sai lầm của bản thân mà đẩy Tề Kiệt vào tình huống này.

Tiếng cơ thể va chạm cùng những câu từ dơ bẩn của hai tên kia không ngừng vang bên tai khiến lòng ngực cậu đau xót.

Mà Tề Kiệt từ đầu đến cuối đều không kêu lên một tiếng.

Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, đến khi bên tai không còn nghe âm thanh nữa, Thu Trì mới dám quay người lại.

Đập vào mặt cậu lúc ấy chính là nửa thân dưới không mặc gì của Tề Kiệt, ở giữa hai cánh mông là chất dịch trắng đυ.c cùng với máu tươi đang hòa vào cùng làm một.

Thu Trì chấn động, con ngươi mở to vì kinh hãi.

“Anh Tề!! Aaaaaaaa!” Thu Trì gào lên một tiếng thống khổ, hai mắt cậu đỏ ngầu, trong lòng căm phẫn, hận không thể nhào lên cắn xé hai tên kia đến chết.

Hai tên kia sau khi xong việc khoái chí cười lớn, nhìn biểu cảm nứt vỡ trên gương mặt Thu Trì càng khiến hai tên đó sung sướиɠ cười lớn.

“Đừng lo.” Mặt sẹo nói: “Tiếp theo đến lượt cưng nha. Rồi cưng cũng sẽ cảm nhận được cảm giác xung sướиɠ như con chó của cưng thôi.”

Lúc này Thu Trì đang trải qua sự thống khổ và bất lực tột cùng, oán hận khiến cậu không thể nghe ra được bất kỳ âm thanh nào nữa.

“Mẹ khϊếp.” Tề Kiệt chật vật mệt mỏi nhìn hai tên kia, “Chả phải chúng mày đã làm tao rồi à?”

Mặt sẹo nhìn Tề Kiệt cười bỉ ổi, nói: “Tao đáp ứng chơi mày chứ có đáp ứng mày bỏ qua cho nó đâu.”

Tề Kiệt nghe xong nghiến răng ken két, ánh mắt u tối chứa đầy sát khí, “Con mẹ chúng mày! Chó chết!! Nếu chúng mày dám chạm vào nó thì tao có thề với trời dù có rơi xuống tận cùng địa ngục tao cũng sẽ quay về tìm và gϊếŧ chết chúng mày.”

Ánh mắt của Tề Kiệt giống như một hầm băng lạnh lẽo đến run người, ánh mắt giống như dao khoét từng miếng thịt trên người hai tên kia xuống làm cho hai tên kia chùn bước, nhưng rất nhanh bọn chúng nhận ra Tề Kiệt đã bị trói, là cá ở trên thớt, gã có thể làm gì được.

“Ôi sợ quá cơ.” Tên đồng bọn nói: “Chẳng phải ban nãy cưng cũng sung sướиɠ gần chết sao?”

Mặt sẹo cũng nói: “Sao lại ích kỷ như thế. Phải biết chia sẻ cho chủ của cưng… Ặc!”

Mặt sẹo còn chưa nơi dứt câu thì đã ăn trọn một cú đá của Tề Kiệt, ban nãy khi làm bọn chúng buộc phải cơi dây trói chân cho Tề Kiệt, tạo cơ hội cho gã có thể động thủ với hai tên này.

Mặt sẹo bất ngờ bị ăn trọn một cú đá từ dưới cằm lên, khiến mặt sẹo choáng váng ngã ra đất. Tên đồng bọn bị dọa nhất thời ngơ ngác, nhưng cũng nhanh bình tĩnh lại, “Mẹ mày… Ặc.”

Trong lúc tên đồng bọn đang hoang mang thì Tề Kiệt đã nhanh chóng bật dậy, lúc tên đó chưa thủ thế liền nhanh chân đá mạnh vào giữa hai chân, ngay khi hắn đang bị cơn đau chiếm đóng, Tề Kiệt lại xoay một vòng tạo lực đá mạnh vào yết hầu của đối phương.

Lực đá rất mạnh, gần như muốn gϊếŧ chết đối phương.

Bên kia mặt sẹo cũng dần đứng dậy, nhưng còn chưa đứng lên hết, Tề Kiệt giơ cao chân, dùng sức đập mạnh xuống đỉnh đầu tên mặt sẹo.

“Tao đã nói sẽ gϊếŧ hết chúng mày thì tao sẽ làm được.”

Đúng lúc này cánh cửa lại một lần nữa mở ra, Lý Kỳ trên tay cầm một khay đựng cơm mà nước mang tới, nhìn cảnh tượng bên trong liền khựng lại vài giây.

Chỉ trong giây lát Lý Kỳ đã hiểu được chuyện gì đang diễn ra, y bước vào phòng đặt khay đưng cơm xuống sau đó không nói một lời liền đá mạnh vào bụng của tên mặt sẹo.

Tên mặt sẹo đau đớn kêu rên một tiếng, sau đó Lý Kỳ lại nhắm vào hạ bộ của mặt sẹo mà đạp một cú thật mạnh, rồi đè nghiền lên nó, khiến mặt sẹo đau đớn hét lên.

“Không phải đã dặn không được động vào con tin à?” Giọng Lý Kỳ lạnh băng, “Hay là chúng mày có định tạo phản nên cảm thấy lời nói của đại ca không có trọng lượng?”

Tên đồng bọn thấy mặt sẹo bị đánh liền sợ hãi, cổ họng bị đã đau đến nói không thành lời, gã cũng phải gắn sức mới có thể nói một câu nguyên vẹn: “Rõ ràng bọn tao mới là người bị đánh.”

Lý Kỳ: “Ý chúng mày là chúng mày không đáng bị đánh?”

Ánh mắt của Lý Kỳ khiến tên đồng bọn run sợ, giọng y lại càng âm trầm, trên người cũng tỏa ra một khí thế không dễ trêu chọc, “Nếu chúng mày dục cầu bất mãn như vậy thì phải nói chứ? Tao sẽ giúp hai thằng mày cắt bỏ để không còn cảm thấy dục cầu bất mãn nữa. Thế nào?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.