Cố gia là một gia tộc lớn, một bữa tiệc sinh nhật dĩ nhiên cũng phải làm cực kỳ tráng lệ.
Nhìn những chiếc bàn đầy ấp đồ ăn, cùng một chiếc bánh kem ba tầng khủng lồ, Thu Trì không thể không cảm thán, quá đẹp, quá hoành tráng. Đồng thời cậu cũng có chút tủi thân, kiếp trước người tổ chức sinh nhật cho cậu chỉ bà, người đã chăm sóc cậu ở cô nhi viện. Tuy chỉ có một chiếc bánh bông lan nhỏ cùng một cây nến nhưng vẫn khiến cậu cực kỳ vui vẻ, bởi vì bầu không khí lúc ấy khiến cậu ấm áp vô cùng.
Nhưng sau này bà mất, cậu cùng dọn ra khỏi cô nhi viện, đã chẳng có ai vì cậu mua một chiếc bánh nhỏ và chúc mừng sinh nhật cậu nữa.
Nghĩ một chút, Thu Trì lập tức lắc đầu, tự nhủ hôm nay là ngày đặc biệt với Cố Triều, cậu không thể trưng ra bộ dạng buồn bã được. Thu Trì đã thay một bộ âu phục màu xám nhạt, cậu ngẩn cổ chỉnh lại cà vạt muốn tháo lỏng nó ra. Thu Trì không quen mặt âu phục, mỗi lần mặc cậu đều khá khó chịu vì phần cổ. Nhưng chất vải vô cùng mềm mịn lại mát, ngoài trừ phần cổ thì tất cả đều rất thoải mái. Thu Trì đoán giá cả chắc chắn không rẻ, cậu cũng không dám mở miệng hỏi Cố Triều, sợ bị giá tiền đả kích tâm hồn.
Đúng lúc này Cố Triều từ bên ngoài bước vào, trên người cùng mặc một bộ âu phục cùng màu và kiểu dáng của cậu.
“Bé cưng, chuẩn bị xong chưa?” Cố Triều vừa nói vừa tiến đến gần cậu.
“Ừm.” Thu Trì gật đầu đáp một tiếng, vừa thấy hắn cậu hồi hộp đưa tay sờ lên túi áo, cậu đã để chiếc nhẫn ở đây, bây giờ chỉ chờ thời cơ thích hợp tặng cho hắn.
Cố Triều đứng sau lưng đặt tay lên vai cậu, cúi đầu khẽ hôn lên vành tai của cậu nói: “Rất đẹp, trang phục rất hợp với em.” “Anh đẹp hơn.” Trong thế giới này còn có ai đẹp hơn nam chính chứ? Nếu có thì trong mắt cậu Cố Triều vẫn là người đẹp nhất.
Cố Triều bật cười, vui vẻ cúi đầu hôn thêm vài cái nữa, thầm nói bản thân quả nhiên là nhặt được báu vật, người yêu bé nhỏ trong lòng mềm mại ngọt ngào. khiến hắn tình nguyện chết chìm trong đó.
Thu Trì bị hôn khiến vành tai ngứa ngáy, đồng thời phủ lên đó một lớp phấn hồng, vô cùng đẹp mắt.
Tuy không phải là lần đầu bọn họ thân mật, nhưng lần nào Thu Trì cũng bị hôn đến ngượng chín mặt, dù ngượng cậu cũng không tránh đi, trái lại còn có chút hưởng thụ.
Cậu có thể cảm nhận được tim mình đang đập điên cuồng, muốn lấy quà ra tặng cho hắn.
Nhưng tay vừa mới cho vào túi thì bên ngoài có tiếng đập cửa, kèm theo đó chính là tiếng gọi trong veo của Tiểu Thất. “Thân ái ơi.”
Thu Trì giật mình lập tức thu tay, lung tung nói: “Em đi mở cửa.” sau đó nhanh chóng thoát khỏi ma chảo của Cố Triều chạy nhanh ra cửa.
Tiểu Thất hôm nay mặc một chiếc váy công chúa màu vàng chanh, phía sau lưng có một chiếc nơ lớn làm điểm nhấn, trên đầu đội một chiếc vương miện công chúa được đính ngọc sáng lấp lánh.
Thu Trì đứng hình trong phút chốc, ánh mắt cậu nghi hoặc nhìn chiếc vương miện được đính ngọc kia, khóe miệng giật nhẹ.
Đừng nói là ngọc thật nha!
Viên đỏ là Ruby, viên xanh lá là phỉ thủy, xanh dương là Saphire à?
Tiểu Thất dường như cảm nhận được ánh mắt của Thu Trì đưa tay lên cầm chiếc vương miện xuống khỏi đầu mình, vui vẻ nói: “Thân ái thấy đẹp không? Cha ghẻ nói đây là hàng đặt làm riêng cho Tiểu Thất đó.”
Thu Trì nuốt nước miếng, quay đầu nhìn Cố Triều phía sau.
Hắn quá hiểu tính cậu, vừa nhìn liền biết cậu muốn hỏi gì, lập tức nói: “Là giả thôi.”
Thu Trì nghe vậy lập tức thả lỏng, còn chưa kịp thỏ phào thì lại nghe Cố Triều nói: “Nhưng kim cương đính trên đó là thật.”
“…” Thu Trì lập tức quay đầu đếm mấy viên to nhỏ màu trắng đủ kịch thước, sau khi đến có tổng cộng 36 viên nhỏ và 18 viên to bằng trứng bồ câu thì xém bị dọa cho xỉu.
Cố Triều đỡ lấy cậu, nói: “Sau này làm cho em một cái, tất cả ngọc đều sẽ là thật.”
Thu Trì bị lời của hắn dọa cho phát ngốc, thầm mắng tư bản đã điên cuồng thì chẳng ai đỡ nổi.
Cậu lắc đầu nói: “Em cần vương miện công chúa làm gì?”
“Ai nói vương miện phải là kiểu công chúa.” Cố Triều cười đáp, cúi đầu hôn cái chụt lên môi cậu nói: “Làm vương miện vua cho em.”
“Không cần đâu.” Thu Trì bị dọa sợ thật rồi, cậu biết Cố Triều nói được làm được.
“Không cần thật sao? Bé cưng không muốn làm vua của anh sao?” Cố Triều dịu dàng, ánh mắt như muốn dụ dỗ đối phương đi vào chiếc bẫy ngọt ngào của hắn: “Em làm vua của anh, bé cưng, anh nguyện quy hàng trước em, chỉ có em mới có thể ngự trị anh.”
Trời đất chứng minh khi chiếc bẫy ngọt ngào của chủ nghĩa tư bản được giăng ra, không ai có thoát khỏi.
Thu Trì đỏ mặt, trái tim điên cuồng đập như trống, miệng muốn nói gì đó lại nói không lên lời.
Tiểu Thất nhìn hai người tình tứ trước mặt mình, ánh mắt liền lộ vẻ khinh thường, cô bé hất mặt lên trời, hừ một tiếng nói: “Lại khoe ân ái, không thèm nói chuyện với hai người nữa, Tiểu Thất đi tìm ông chơi đây.”
Thu Trì lúc này mới nhớ ra sự hiện diện của Tiểu Thất, thầm nói sao có thể làm mấy cái hành động xấu hổ trước mặt trẻ nhỏ chứ, nhưng khi cậu quay đầu qua thì Tiểu Thất đã lon ton chạy đi mất.
“Tiểu Thất…”
Thu Trì muốn gọi lại thì bị Cố Triều ôm lấy cản lại nói: “Kệ con bé, chúng ta tiếp tục đi.”
“Tiếp tục cái đầu anh!” Thu Trì vừa giận vừa ngượng, mặt mũi đỏ bừng dùng tay nhéo mạnh vào eo hắn: “Sắp bắt đầu sinh nhật của anh rồi đấy.”
Cố Triều bị nhéo nhưng với sức của Thu Trì thì không thể khiến hắn đau một chút nào, ngược lại còn khiến hắn có chút ngứa ngáy.
Đêm còn dài, Cố Triều kìm chế liếʍ môi, cúi thấp đầu hôn một cái nữa rồi mới nắm tay Thu Trì cùng nhau đi xuống lầu.
Đi được một đoạn, Thu Trì mới nhớ ra một việc liền hỏi hắn: “Anh ơi.”
Cố Triều thật sự muốn chết trước một tiếng gọi “anh” này của cậu, nhìn qua cậu cười đáp: “Ơi, sao vậy?”
“Chuyện ám sát…” Cố Triều đã nói hắn sẽ thu xếp chuyện này, nhưng Thu Trì vẫn lo lắng lắm.
“Không sao đâu.” Cố Triều đưa tay còn lại xoa đầu an ủi cậu, hắn cúi xuống khẽ hôn mái tóc mềm mại rồi nói: “Hôm nay sẽ không xảy ra chuyện gì, tin tưởng anh.”
Nghe hắn nói như vậy Thu Trì yên tâm mà gật đầu.
Ở sảnh dưới nhà, khách mời đã đến rất đông, hầu như đều là những người có tiếng tâm hoặc không là người nổi tiếng.
Thu Trì vừa liếc mắt một cái đã nhận ra một vị diễn viên vô cùng nổi tiếng đã từng đoạt giải thưởng vàng danh giá, Tiểu Thất và cậu có coi phim của người này đóng.
Thu Trì nhìn những người bên dưới đến lóa mắt, cứ nghĩ bữa tiệc hôm trước ở Dạ gia đã lớn, không ngờ cái này còn lớn hơn gấp nhiều lần.
Ai ai cũng cực kỳ xinh đẹp và lộng lẫy hết.
Thu Trì đang không ngừng cảm thán thì bị một lực nắm lấy cằm kéo lại, bên tai là giọng nói như vừa mới uống một bình giấm của Cố Triều: “Anh đẹp hơn hay bọn họ đẹp hơn.”
Thu Trì lập tức đáp: “Anh đẹp hơn.”
Cố Triều hài lòng gật đầu, thả lỏng tay nói: “Vậy thì nhìn anh, chỉ được phép nhìn anh.”
Thu Trì không hiểu sao người trước mặt mình lại có thể đổ giấm bất thình lình như vậy, nhưng thôi, hôm nay là sinh nhật hắn, cậu không thèm so đo với hắn.
Cố Triều là người cực kỳ có tiếng tâm, không chỉ sở hữu một khối tài sản khủng lồ, hắn còn nổi tiếng vì vẻ đẹp anh tuấn của mình, không ít tiểu minh tinh muốn lên giường để được hắn bao nuôi.
Từ khi Cố Triều xuất hiện mọi ánh mắt đã sớm đổ dồn về phía này, nhưng khi thấy hắn tay trong tay cùng một thiếu niên bước xuống, trong lòng bọn họ ai nấy đều xôn xao nhưng đều nhịn xuống vỗ tay nói chúc mừng sinh nhật với hắn.
Bữa tiệc lần trước ở Dạ gia, có không ít người nhìn thấy hắn âu yếm một thiếu niên nhưng khi đó thiếu niên bị hắn che chắn cho nên không ai nhìn rõ mặt.
Hiện tại đã nhìn rõ, trong lòng ai cũng tự hiểu rõ.
Trong đó có một người trẻ tuổi mạnh dạn nhất, bước đến nói: “Chúc mừng sinh nhật Cố tổng.”
Lời nói hướng đến Cố Triều nhưng ánh mắt lại hướng lên người Thu Trì dò xét. Thầm nói kẻ trước mặt mình người thì gầy, gương mặt không quá xinh đẹp, nhưng lại có khí chất thanh thuần sạch sẽ. So với những tiểu minh tinh mà gã từng gặp thì vô cùng bình thường. Một người như vậy lại có thể đi bên cạnh Cố Triều, vậy chắc chắn kỹ năng kia nhất định rất giỏi, nếu không sao có thể khiến Cố Triều kia sủng hạnh lâu như vậy.
Ánh mắt gã nhìn Thu Trì nổi lên một tia tà ***, rất muốn nếm thử hương vị của cậu.
“Người yêu của Cố tổng rất đẹp, rất xứng đôi.”
“Cảm ơn.” Cố Triều lạnh nhạt đáp một tiếng, ánh Mặt Trời của gã sao có thể thoát khỏi mắt hắn, trong ánh mắt ẩn giấu một tia tàn nhẫn khó thấy.
Chỉ có Thu Trì là không nhận ra có gì khác lạ, ngoan ngoãn đi bên cạnh Cố Triều, nói thật việc cầm tay hắn đi như vậy làm cậu có chút ngượng.
Sau khi người kia rời đi, có không ít người đi đến chúc mừng một cậu đồng thời khen Thu Trì bên cạnh một tiếng làm cậu xấu hổ nói cảm ơn không ngừng.
Đồng thời quà cũng chất thành một đống, được người làm thu xếp mang lên phòng.
Thấy Thu Trì có vẻ mệt, Cố Triều liền dẫn cậu đến bàn đồ ăn, lấy cho cậu một ly nước trái cây cùng một ít đồ ăn, căn dặn: Không được uống rượu."
Thu Trì gật đầu, nhớ lại điệu bộ nhục nhã hai lần trước, có cho tiền cậu cũng không uống rượu trước mặt nhiều người như vậy. Nếu không, ai biết cậu sẽ lại làm gì khi say nữa.
Đang suy nghĩ thì đột nhiên cậu nghe có tiếng người gọi.
“Tiểu Trì.”
Thu Trì nhận ra là giọng của Lâm Đặng, quay đầu nhìn qua thì quả nhiên là cô, chỉ có điều cô không đến một mình mà phía sau còn có những người bạn cùng lớp với cậu và giáo sư Liễu.
Bọn họ là do cậu đã năn nỉ Cố Triều cho cậu mời đến. Cố Triều dĩ nhiên không từ chối lời năn nỉ của cậu, lập tức đồng ý luôn.
Nhưng người học được trong trường đại học này hầu hết đều là gia đình khá giả, hoặc không là thành tích cực tốt. Cho nên có không ít người là lần đầu tiên được tham dự một bữa tiệc toàn là người nổi tiếng như vậy.
“Thu Trì, cảm ơn vì đã mời bọn tớ đến.” Người lên tiếng chính là lớp trưởng.
Thu Trì cười đáp: “Mọi người đến là mình vui rồi.”
Có không ít người chú ý đến nam nhân đẹp trai phía sau cậu, hơn nữa cầu còn đang nắm tay hắn.
“Đây là…” Có người thắc mắc hỏi.
“A.” Thu Trì có chút xấu hổ, ngượng ngùng một lát rồi trả lời: “Là bạn trai mình.”
Chỉ riêng Lâm Đặng và giáo sư Liễu đã biết, những người còn lại lập tức sửng sốt, lớp trưởng là người đầu tiên phản ứng, vội vàng lau tay sạch sẽ rồi đưa ra, nói: “Xin chào, tôi là bạn học của Thu Trì, cảm ơn vì đã mời bọn tôi đến.”
Cố Triều đưa cánh tay còn lại ra nắm lấy, nói: “Mong mọi người chiếu cố em ấy.”
Lớp trưởng đẩy chiếc gọng kính dày cui của mình lên, lớn tiếng nói: “Tất nhiên rồi ạ, Thu Trì rất tốt, là một người bạn dễ mến.”
Tiếp sau lớp trưởng những người khác cũng đồng loạt đi lên chào hỏi, dù sao Cố Triều đối với bọn họ cũng là nhân vật lớn, được bắt tay và nói chuyện chính là một vinh hạnh, biết đâu có thể học hỏi hoặc được đưa một lời khuyên hữu ích nào đó.
Có một số người gia cảnh không tốt, lúc đưa quà ra tặng cảm thấy có hơi xấu hổ vì món quà của mình, nhưng lại thấy thái độ Cố Triều hòa nhã nhận lấy hết, bọn họ mới yên lòng.
Còn giáo sư Liễu chỉ nói một cậu chúc mừng rồi vỗ vai Thu Trì một cái rồi thôi.
Cậu biết giáo sư kiệm lời, ông như vậy chính là ngỏ ý chúc phúc cho cậu và cố Triều rồi.
Cố Triều thấy Thu Trì muốn trò chuyện với bạn bè mình, hắn đảo mắt lên mấy vị trí, thấy vệ sĩ đứng đó mới an tâm để cậu ở lại chơi với bạn bè, còn hắn một mình đi chào hỏi những vị khách khác.
Đây là lần đầu tiên cậu có nhiều bạn như vậy nên Thu Trì vô cùng hào hứng, so với những người nổi tiếng kia thì bạn bè mình vẫn dễ nói chuyện hơn.
Thu Trì nhâm nhi một ngụm nước ép, đột nhiên Lâm Đặng đi đến bên cạnh hỏi: “Sao rồi, cậu đã tặng chưa?”
Thu Trì sờ chiếc hộp nhung bên trong áo, lắc đầu nói: “Chưa tặng.” Cậu nói ra lo lắng của mình: “Hôm nay có nhiều người nổi tiếng, quà tặng đều là đồ có giá trị vô cùng lớn. Quà tớ nhỏ như vậy chỉ sợ anh ấy không thích.”
Lâm Đặng mở to mắt kinh ngạc, nói: “Quà cậu tặng hắn nhất định sẽ thích, nếu hắn dám không thích tớ sẽ đấm hắn.”
Thu Trì bị biểu cảm của cô chọc cười, tư tin lên rất nhiều.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]