Sau khi Thu Trì trả lời xong liền im lặng, cậu không biết phải nói gì tiếp nữa, để tránh mất tự nhiên, cậu liền đưa mắt nhìn ra bên ngoài.
Cố Triều đưa cậu đến một nhà hàng mang kiến trúc phương tây, Thu Trì thấy nơi xa lạ này thì có hơi nhíu mày, cậu nhẹ nhàng đưa một ánh mắt dò hỏi qua nhìn Cố Triều.
"Đồ ăn sáng nay định mang đến cho em bị đổ mất rồi." Cố Triều giải thích.
Ý tôi không phải thế!
Thu Trì ôm tim nhìn nhà hàng sang trọng trước mặt, cậu cảm thấy nhà hàng quen lắm, hình như là vừa mới mở cách đây không lâu, còn xuất hiện trên truyền hình mấy lần.
Cậu nhìn Cố Triều, hắn lại ra vẻ điềm nhiên như chắc có gì, hắn chỉnh lại cổ tay áo, nói: "Đi thôi."
"Hay là thôi đi."Thu Trì không tự nhiên mà từ chối.
"Tại sao? Chúng ta chẳng phải luôn ăn cơm cùng nhau sao?
Sao anh nói như thể đương nhiên vậy? Thu Trì không nói nổi: "Chỗ này sang trong quá, tôi hiện tại có chút..." Cậu nhìn lại bộ dạng hiện tại của mình, không thích hợp với sự sang trọng của nơi này lắm.
Thu Trì không nói hết câu, nhưng Cố Triều vẫn hiểu được ý của cậu.
"Em không phải sợ, có anh ở đây, không ai dám nói gì em."
Người của hắn, hắn còn không chê, bất cứ ai cũng không được phép.
Thu Trì thấy mình nói không lại hắn, nhìn điệu bộ của hắn, dường như không có ý định thỏa hiệp với cậu nhỉ.
Nhưng dù sao cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-thu-sau-khi-xuyen-qua-nam-chinh-moi-ngay-deu-mo-uoc-toi/2983885/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.