Thu Trì nhìn Lý Nhã ngồi trên bàn liền cảm thấy có chút kỳ quái, dù sao thân phận của Lý Nhã bây giờ là bảo mẫu, ngồi ăn chung hình như không hợp lý cho lắm.
Nhưng Thu Trì còn chưa kịp đem thắc mắc hỏi ra thì Cố Triều đã nhanh tay đứng dậy, không nói không rằng kéo Lý Nhã đang ngồi trên ghế đứng dậy.
"Ông chủ?" Lý Nhã bị hành động của hắn làm cho hết hồn, nhưng cả kinh còn chưa kịp đi qua thì cánh tay truyền đến một trận đau đớn khiến cô đau đớn hét lên một tiếng.
"Chẳng phải tôi đã nói đây không phải là chỗ dành cho cô ngồi sao?" Giọng hắn lạnh nhạt, trong đôi mắt nhìn cô ẩn giấu một tầng sát khí mỏng đến mức không ai nhìn ra được, "Cô nghe không hiểu tiếng người sao?"
Lý Nhã bị hắn bóp đau đến không thốt lên lời, cuống họng khẽ rên một tiếng, đôi mắt vì đau mà phủ một lớp sương mỏng, gương mặt cô lúc này thật sự khiến người ta phải thương sót.
Nhưng Cố Triều không may lại không phải là một kẻ biết thương xót cho người khác, ngoài trừ những người hắn nhận định thì hắn chưa từng thương xót cho người nào, kể cả đối phương có là phụ nữ.
Trong hắc đạo không phân biệt nam nữ, cho nên hắn cũng chẳng cần phải phân biệt làm gì, phật ý hắn đều có kết cục không tốt.
Thu Trì nhìn một màn này cả cơ thể đột nhiên cứng đơ, mồ hôi lạnh túa ra sau gáy, hô hấp dần trở nên bất ổn, đôi mắt mở to, biểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-thu-sau-khi-xuyen-qua-nam-chinh-moi-ngay-deu-mo-uoc-toi/2983648/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.