"Chỉ một vài thông tin đã có thể đoán ra được rồi." Tiểu Thất cười rộ lên, "Ba thật thông minh."
Giọng điệu này giống như nói móc hắn. Trán Cố Triều nổi gân xanh trong lòng hận không thể đè đứa nhỏ này ra dạy dỗ một cho trận.
"Không khó để đoán." Cố Triều bắt chéo chân, hai tay đàn vào đặt lên đùi, nói: "Vận động não tí là ra thôi."
Tiểu Thất nhìn hắn, từ trong túi nhỏ lấy ra một viên kẹo sữa, nó chậm rãi tháo vỏ rồi bỏ vào miệng, sau khi cảm nhận được vị ngọt ngào của kẹo, nó mới thỏa mãn nói tiếp: "Trước khi có hình hài này, Chủ Thần đã ban cho con một nguồn năng lượng, và chỉ dùng nó được hai lần, một lần là thân ái, lần còn lại là cho ba. Ngài ấy nói sẽ có lúc cần dùng đến, nhưng là vào thời điểm nào thì con phải tự mình nhìn ra."
Nói rồi Tiểu Thất nhìn Thu Trì đang nằm trên giường: "Đây có thể là thời điểm mà ngài ấy đã nói."
Cố Triều cũng nhìn theo ánh mắt của Tiểu Thất, trong ánh mắt đều là tâm tư khó nói thành lời, hắn khẽ hỏi: "Em ấy thật sự là xuyên đến đây sao?"
Hắn đã từng có một khoảng thời gian dài đều là năm mơ thấy thiếu niên, rồi cả viễn cảnh cậu tan biến thành bọt biển kia, trong mơ nhưng lại sống động như thật.
Nhiều lúc hắn tự hỏi những giấc mơ đó là gì? Liệu đây có phải là một lời nhắn mà thế giới này gửi cho hắn? Nếu không sao lại có thể chân thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-thu-sau-khi-xuyen-qua-nam-chinh-moi-ngay-deu-mo-uoc-toi/2983646/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.