Cố Triều quỳ gối dưới đất thở gấp, lòng ngực hắn tắt nghẹn, khiến hắn không thở nổi.
Hắn nhìn thiếu niên ngã vào vòng tay của đại dương ngay lập tức muốn lao lên, muốn ôm lấy thiếu niên, muốn đi cùng với thiếu niên, nhưng hắn lại bị một thế lực vô hình nào đó cản lại, khiến hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn thiếu niên dần biến mất trước mặt mình.
"Tiểu Trì! ! !" Cố Triều tuyệt vòng gào lên.
Thu Trì là lẽ sống của hắn, không có cậu... hắn cũng không thể sống được.
Nhưng tất cả trước mắt hắn lại chỉ là ảo ảnh hư vô, cảm xúc trong lòng lại không phải áo giác. Hắn đau đớn, hắn bất lực, hắn muốn giết chết chính mình.
Chờ đến khi thân ảnh của Thu Trì hòa làm một với biển cả, Cố Triều cũng lập tức nhận ra, hai bên má đã thấm đẫm nước mắt.
Thu Trì của hắn.
Bé cưng của hắn.
Trái tim nhỏ của hắn.
Cố Triều thẩn thơ bất lực nhìn mặt biển mênh mông, mặt nước phẳng lặng — A muốn chết.
Nếu như Thu Trì không còn, vậy hắn cũng mất đi ý chí để sống tiếp rồi...
"Dù trải qua bao nhiêu kiếp, em cũng không muốn gặp lại anh nữa."
Cố Triều đột nhiên nhớ lại, đôi mắt lập tức tràn đầy tơ máu, cảm giác tuyệt vọng đang không ngừng bào mòn trái tim hắn.
—— Cộp! Lúc này bên tai truyền đến một tiếng động rất to, Cố Triều quay đầu nhìn qua, đối diện hắn lúc này là một người đàn ông cao lớn, y nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-thu-sau-khi-xuyen-qua-nam-chinh-moi-ngay-deu-mo-uoc-toi/2983642/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.