Cố Triều không biết mình rời khỏi cửa tiệm hoa bằng cách nào, chờ đến khi hắn hồi thần thì hắn quay lại nghĩa trang mất rồi.
Cố Triều ngồi trên xe, những câu nói của cậu thiếu niên kia vẫn luôn vây quanh tâm trí hắn.
"Khi thất vọng trở thành tuyệt vọng, tôi sẽ rời đi."
"Cùng lắm tôi mất đi một người không yêu mình."
"Còn đối phương sẽ mất đi một người trong mắt chỉ có họ"
"Chờ đến khi hoa tàn héo úa, anh mới quay lại nhìn nó thì đã không thể cứu vãn được nữa rồi."
Cố Triều siết chặt vô lăng, hắn nhìn qua bó hoa hồng ở ghế bên cạnh, không biết qua nhiêu lâu cuối cùng hắn cũng cầm lấy bó hoa rồi xuống xe.
Hắn đi vào nghĩa trang, Lâm Đặng không chỉ gửi địa chỉ mà vị ngôi mộ ở đâu cũng chỉ rất rõ cho hắn. Cho nên chỉ chưa đầy năm phút hắn đã tìm được ngôi mộ của thiếu niên.
Ngôi mộ đơn bạc chỉ có vài hàng chữ, rõ ràng là giống như bao ngôi mộ khác, nhưng Cố Triều lại có thể cảm nhận được rõ sự cô đơn và tủi thân.
Bên dưới ngôi mộ có một bó hoa tươi, hương khói thoang thoảng không khí khiến người ta cay mũi.
Đây có thể là của vợ cũ của hắn. Cố Triều thầm nghĩ đồng thời khom lưng làm phủi đi cánh hoa rơi rụng xunh quanh rồi ngồi xuống.
Cố Triều đặt bó hoa trên tay xuống, hắn không có đồ cúng cũng không có nhang để đốt cho thiếu niên, chỉ có bó hoa này.
"Tôi biết cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-thu-sau-khi-xuyen-qua-nam-chinh-moi-ngay-deu-mo-uoc-toi/2983641/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.