Trên tay Lâm Phương Oanh cầm ly thủy tinh múc nước dưới hang lên, không hề đắn đo gì uống vào. Nước bình thường không màu không vị còn nước linh khí lại ngọt lành, thanh mát. Lâm Phương Oanh cởi hết băng gạc cuốn trên người mình ra, những vết thương dữ tợn và vết bầm tím trên người cô đều đã biến mất nhưng vẫn lưu lại vài vết sẹo.
Nội thương và ngoại thương trên người cô đã khỏi hết nhưng Phương Oanh không có ý định xuất viện sớm, ngày ngày muốn làm cá mặn mà Trần Minh Hân và Nguyễn Trường An không cho.
Cô cảm thấy hai người này có gian tình, lấy lý do dạy kèm cho cô làm lý do hẹn hò thì có!
Ấm ức là thế nhưng cô bé đáng thương Lâm tên Oanh phản kháng cũng vô dụng, ngày nào cũng phải học học học, làm bài tập và làm bài tập không hề có chút thời gian làm cá mặn. Đối xử với người bệnh yếu ớt, bất lực như cô không cảm thấy cắn rứt lương tâm sao, thật vô nhân tính.
Vậy nên kế hoạch làm cá mặn ở bệnh viện bị hủy hoại, Lâm Phương Oanh thật sự phiền muốn chết với hai cái bóng đèn lớp trưởng và lớp phó.
Khi biết cô chuẩn bị ra viện sớm Trần Minh Hân có vẻ hơi bất ngờ:
" Cậu định ra viện sớm á? Như vậy có được không, không ảnh hưởng tới việc hồi phục của cậu chứ?. Hay là cậu cứ an tâm nằm viện điều trị cho khỏi hắn đi, mình và Trường An sẽ giúp cậu học bài mà."
Dù biết Trần Minh Hân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-qua-tieu-tru-oan-khi/2684838/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.